Giận dỗi

1K 82 0
                                    



Liền tù tì sau đó là những đêm mất ngủ của min-hyeong.

Có đôi khi đang nằm yên, lặng nhìn ánh trăng vằng vặc ngoài cửa sổ, lại nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của hyeonjoon khi ấy. Bóng đêm phủ nhẹ nhàng lên cơ thể, khiến min-hyeong nảy sinh ảo tưởng rằng hyeonjoon đang thật sự ở bên cạnh mình. Đôi môi, nụ cười, bóng dáng ấy. Cũng có khi nhắm mắt, lại mường tượng ra một con người dịu dàng nào đó, nhưng khi tỉnh lại, mọi sự đều tan biến.

Min-hyeong không hiểu nổi mình. Giá như cậu dịu dàng hơn, cậu ấy sẽ chết mê chết mệt vì cậu nhiều hơn. Giá như, giá như...

"Nhưng chẳng phải em vẫn luôn thích cậu ta sao?"

Nhớ đến lời Hanie nói, min-hyeong lại thở dài.

Phải, cho dù hyeonjoon không như vậy, min-hyeong vẫn cứ mê muội đến khốn khổ.

Còn tiếp những ngày sau đó là một chuỗi cực hình. Trên trường, hyeonjoon ngày càng xa cách min-hyeong, ánh mắt căm thù hơn, cử chỉ thô bạo hơn, và lời nói cũng độc ác hơn.

"Xê ra"

"Cút"

"Đồ tởm lợn"

Nhưng điều đáng ghét nhất chính là hyeonjoon và cô bé khóa dưới nọ ngày càng cuốn quít lấy nhau. Thân mật đụng chạm, lại còn kèm theo những màn âu yếm bỏng mắt đến cả kẻ chán chường sự đời như Woo-je cũng không chịu được mà thực sự muốn phỉ nhổ bọn họ. Mà kể ra, nếu woo-je không cùng thầy chủ nhiệm mây mưa nhiều như vậy thì cũng đã có thời gian nghĩ đến bạn bè nhiều hơn rồi.

....

Cả tuần nay hyeonjoon hết sức mệt mỏi, giá như cậu đừng tốn thời gian với con bé kia đến vậy.

Nhưng chỉ nghĩ đến bản mặt tội nghiệp đến thê lương của min-hyeong, hyeonjoon đã không kìm được mà thầm rủa xả trong lòng.

"Tên khốn kiếp."

Mặc kệ, phải về nhà nghỉ ngơi cho tỉnh táo chút đã.

"Joonie con, có bạn chờ ở trên phòng đấy"

Vừa bước chân vào nhà đã có tiếng người gọi với. Bác giúp việc vừa lau dọn nhà cửa, vừa tốt bụng nhắc nhở.

Hyeonjoon hơi khựng lại, thoáng chút nhíu mày suy nghĩ, bạn sao? Woo-je dạo này bỏ bê bạn bè chạy theo thầy giáo như vậy chắc không rảnh tới nỗi có thể ghé thăm cậu chứ? Hay là...

Trong đầu xẹt qua hình ảnh người "bạn" đó, hyeonjoon liền vội vàng bỏ mặc bác giúp việc mà đi thẳng một mạch lên phòng.

Trong phòng, một bóng người lẻ loi đến thân thuộc đập vào mắt hyeonjoon

Từ từ bước vào, thoáng chốc, cả hai lặng thinh nhìn nhau.

"Hyeonjoon, tôi..."

Ngập ngừng mở lời, lại ngại ngùng chới với không biết làm sao.

"Về đi"

Đáng lẽ nên nổi giận, nhưng hyeonjoon không làm vậy. Hyeonjoon đã mệt, cậu chán nản mối quan hệ lấp lửng này rồi, lúc trước là cậu không biết giới hạn, còn dám kích thích cậu ta, còn bây giờ...

GUON  Bạn học Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ