Chương 6: Chuyện Tương Tư (Preview Longfic)

523 19 9
                                    

Ẩn mình nơi thâm sơn cùng cốc khiến nàng gần như mất mọi khả năng nhận thức về thời gian.

Ngày ngày đằm mắt ngắm nhìn từng vụn mây trôi lơ lửng khắp mảnh vân đồ. Mặt trời mọc đằng đông, lặn đằng tây. Nửa thân nương về phương bắc trên chiếc ghế tựa bằng trúc xanh, một tai áp lên lưng ghế, tai còn lại lắng nghe tiếng gió rì rào vang vọng cả đồi hoang. Thanh âm rõ rệt quanh quẩn bên tai hoà cùng tiếng trống ngực đánh lên từng nhịp như muốn đục xuyên thân xác, lao về hướng gió cùng đi.

Cách một điểm tựa là nơi con tim thôi thúc vẫy gọi, nhưng nàng mãi mãi chỉ có thể chôn chân tại chỗ.

Đỗ quyên mới chớm nụ, sương đọng trên lá chưa tan mà hương thơm đã vương vấn quanh mũi, trào lên khóe mắt một làn hơi cay. Hạt ngọc lăn dài trên gò má đỏ hồng của thiếu nữ. Chốc thấy quả bóng tròn trên thân hơi rục rịch, kéo nàng về thực tại từ dòng ký ức miên man.

Đúng vậy, nàng không còn một mình nữa.

Nàng có điểm yếu rồi.

Thượng Quan Thiển dẫu có thế nào vẫn là Thượng Quan Thiển. Một đời truân chuyên khó nhọc để sống sót đến ngày hôm nay, với nàng mà nói, tình cảm là cám dỗ khiến tâm trí mụ mị, là hòn đá ngáng đường không hơn không kém. Nhưng nếu đã trót. Buông không được, bỏ không xong thì chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận số mệnh an bài. Không tránh được thì đành trả hết cho dứt duyên nợ kiếp người.

Khổ đau, sầu muộn thì khóc. Nhưng đói thì phải ăn, có mệt mỏi vẫn phải bước tiếp.

Nghĩ rồi nàng lại lê thân nặng nhọc xuống bếp. Khoảng thời gian đầu nôn nghén rất nặng, đến bây giờ tình trạng vẫn không mấy khả quan, ngược lại còn thấy cơ thể khó chịu vô cùng, mới ngửi được mùi đồ ăn liền có cảm giác buồn nôn chóng mặt. Thế nhưng cũng có những ngày nàng cực kỳ háu ăn, vậy nên hôm ấy sẽ luôn mất kiểm soát mà ăn rất nhiều.

Trớ trêu là do cớ đó nên chuyện bé mới xé ra to. Dần dần ăn gì cũng không vào, cố gượng ép nuốt xuống cổ họng rồi lại từ đường cũ trôi tuột ra ngoài.

Đại phu dưới trấn chẩn đoán, nói là tâm bệnh.

Chính mình trước đó còn liên tục phủ nhận, cho là lời của gã lăng băm dốt nghề, nhưng suy đi nghĩ lại thấy chẳng sai. Thai kỳ đã gần năm tháng, sao còn có thể ốm nghén nặng đến vậy, chỉ có thể là do bản thân nàng cũng chẳng thiết mà thôi. Thầm tự nhủ do mang thai vất vả nên tâm cảnh trôi xa, qua đoạn thời gian nhọc nhằn này tự nhiên sẽ hết.

Nhưng có lẽ đáp án đã nằm trong dự liệu, có chăng vì lý trí không muốn chấp nhận, song tâm lại bất tuân.

Nhìn chén cháo mới múc vừa rồi nghi ngút khói đã nguội lạnh. Nàng nín một hơi dài, miễn cưỡng đưa lên miệng uống hết. Lỏng, rõ ràng là vị ngọt nhưng khoang miệng lại đắng ngắt.

Trời ấm gió mềm.

Nhớ khi tờ mờ buốt giá còn phủ quanh thân tinh khôi xinh đẹp, giờ đã hâm hấp khí nóng đầu hạ, mang theo ánh dương che lấp nửa người nữ tử. Tranh thủ trời đẹp, nàng cất công mang theo giỏ tre đựng y phục leo lên thượng nguồn, ngồi bệt dưới bóng cây sát ven suối giặt đồ. Hai chân thon thả trắng ngần, đôi bàn chân nhỏ nhắn chìm trong dòng nước mát lạnh.

[Dạ Sắc Thượng Thiển] Oneshot & Đoản VănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ