Trang Phi Vũ trong lòng bối rối, khó có thể đứng yên

414 0 0
                                    


Trang Phi Vũ trong lòng bối rối, khó có thể đứng yên


Hắn quan tâm đến cô, ân cần trong mọi việc, không thể nói là không hài lòng, nhưng cô lại quay lưng không chịu nhận, hành động như một người phụ nữ trong trắng và hung dữ, thực sự rất thiếu tôn trọng.

Trang Phi Vũ thầm nghiến răng và lên kế hoạch khiến cô đau khổ.

Sau đó hắn trở nên lạnh lùng và nói: "Ta luôn trung thực và thẳng thắn trong hành động của mình , không nghĩ có điều gì đáng xấu hổ về những gì đã làm. Tuy nhiên, nếu muội đã quan tâm đến ánh nhìn ​​​​của người khác nên ta sẽ không ép buộc muội."

Hắn dừng lại, khi nhìn thấy khuôn mặt cô tái nhợt sắp khóc, trái tim cuối cùng cũng dịu lại, nói thêm: "Nếu muội gặp phải khó khăn nào không thể vượt qua, hãy để A Xuân đi nha môn tìm ta. Vì Giang ca, ta sẽ không bao giờ đứng yên."

Hứa Nương im lặng gật đầu, thu lại áo khoác rộng của mình, tiễn hắn ra cửa.Đêm đến,cô đưa con gái đi ngủ, nhìn xà nhà đổ nát, không khỏi lén lau nước mắt.

"Mẹ, sao mẹ lại khóc?" Giang Hành Xuân đang ngủ ở bên cạnh mẹ, nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ, xoay người ngồi dậy, dùng đôi tay nhỏ bé lau mồ hôi cho mẹ: "Con học không tốt lắm,con chọc giận người à??"

Đứa trẻ này vốn là người thật thà, ngoan ngoãn. Sau khi bố rời đi, nó đã trưởng thành rõ rệt, thân hình cường tráng, quanh năm không hề ốm đau, ngoại trừ việc không giỏi đọc sách lắm

"Không." Hứa Nương nhẹ nhàng thở dài, âu yếm vuốt ve mái tóc khô héo của con trai, "Không phải chuyện của con, chỉ là mẹ nghĩ đến người cha đã khuất của con và cảm thấy đau lòng."

Dù cuộc đời có tủi nhục nhưng khi Giang Húc Châu ở đây, ông luôn luôn ôm cô trong tay và chăm sóc cô, không bao giờ để cô làm những công việc nặng nhọc và nặng nhọc, cũng không bao giờ để cô phải lo lắng về kế sinh nhai của mình.

Giờ đây, mọi gánh nặng đều đè lên vai cô, một người phụ nữ yếu đuối, khiến cô khó thở.

"Con cũng nhớ cha." Tưởng Tinh Thuần thở dài như một thanh niên, sau đó nhớ ra điều gì đó, mắt sáng lên: "May mắn thay, Trang thúc chăm sóc chúng ta." "Con... có thích Trang Thúc không? "

cảm động trước lời nói của con, tấm lòng của mẹ, bà ngập ngừng hỏi.

"Con thích, Trang Thúc rất tài giỏi và tốt bụng. Ở xóm này ai mà không thích thúc ấy chứ?" Tưởng Tinh Thuần tỏ ra ngưỡng mộ. "Mẹ ơi, con muốn lớn nhanh và trở thành một người quyền lực như Trang thúc. Con Có thể chăm sóc cho mẹ và A Thù, để .. cho chúng ta ăn thịt bò mỗi ngày!"

Hứa Nương bị cậu chọc cười, nhẹ nhàng ôm con trai vào lòng, vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy gò của con: "Mẹ đợi ngày đó, đi ngủ đi."

Tưởng Tinh Thuần Ngửi thấy mùi sữa quen thuộc trong lòng mẹ, âu yếm xoa xoa, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Hứa Nương vô cùng xấu hổ vì đã yêu bằng hữu của chồng trong thời gian ngắn như vậy, đồng thời cô cũng cảm thấy tự ti vì địa vị chênh lệch quá lớn.

Trang Phi Vũ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tương lai vô hạn, bà mối đến cầu hôn nhà hắn đã gần như vượt qua ngưỡng cửa, nàng, một góa phụ có 2 đứa con, làm sao có thể trèo cao như vậy?

Cô đoán được điều gì đó từ thái độ mơ hồ của hắn, nhưng cô không khỏi cảm thấy sợ hãi - vì họ không hợp nhau, và hắn vẫn háo hức như vậy, liệu hắn có dự định lấy cô không?
Nếu hắn chỉ muốn vui đùa,thì cô có gì khác với gái điếm trong nhà thổ?

Hứa Nương không dám suy nghĩ sâu xa, hạ quyết tâm đóng chặt cửa lại, tránh xa đúng sai.

Nhưng cô không gây rắc rối mà rắc rối lại đến với cô.

Đầu tiên, người chủ tiệm thêu thất hứa, cho rằng đồ thêu của cô không đạt tiêu chuẩn và chỉ sẵn sàng trả một nửa giá.

Ngay sau đó, mấy tên nhàn rỗi đã thèm muốn nàng bấy lâu thấy Trang Phi Vũ không còn tìm tới cửa, dần dần to gan hơn, đêm khuya thanh tĩnh, ném đá qua tường lên mái nhà nói mấy lời thô tục không đứng đắn.

Hứa Nương cả kinh, ngăn Tưởng Tinh Thuần đang định xông ra ngoài, không để cho cậu mất bình tĩnh, nhỏ giọng nói:

"A Thuần, bọn họ rất nhiều người, con còn nhỏ như vậy, căn bản không phải là đối thủ. Nghe lời nương, chúng ta nhịn."

Tưởng Tinh Thuần mấy tên côn đồ lưu manh đó gọi Hứa Nương là đồ "lãng hóa", nói nàng bị Trang bổ khoái thao đến hỏng, nhưng lại nhất định không cho bọn chúng nếm thử mùi vị, thật sự keo kiệt, tức đến nỗi hai mắt trừng lên:

" Con đi tìm Trang Thúc, kêu Thúc ấy dẫn người đến tống bọn họ vào đại lao!"

Hứa Nương càng không cho phép:

"Chúng ta đã gây đủ phiền phức cho Trang thúccủa con rồi,thúc ấybận như vậy, A Thuần, nghe lời."

Trang Phi Vũ trăm công ngàn việc trong mắt nàng, đang đứng trong con hẻm nhỏ sau vách tường, nghe mấy kẻ nhàn rỗi chửi bới bằng nhiều cách khác nhau.

Mãi đến sau nửa đêm, người dẫn đầu mới mò tới, hắng giọng khô khốc vì mắng chửi, thấp giọng nói:

"Trang bổ khoái, chúng tôi làm chuyện xấu này không tệ chứ?"

Trang Phi Vũ cười gật đầu, tháo túi tiền nặng trịch bên hông xuống, ném lên không trung.

Tên đàn ông đó bắt lấy, kéo ra nhìn, hài lòng giơ ngón tay cái:

"Vẫn là Trang bổ khoái hào phóng, ngày mai ta đưa theo mấy huynh đệ nữa đến đây, bảo đảm mắng đến nỗi nàng ta không dám bước ra khỏi cửa!"

Sau khi tiễn Trang Phi Vũ đi, tên đàn ông nhẹ nhàng tặc lưỡi, nhìn căn nhà đổ nát có chút thương cảm.Trêu chọc người như vậy, là muốn vì tướng công thủ tiết, cũng là không thể đủ.

Sau nửa tháng làm việc cật lực, Hứa Nương suy sụp và sụt cân rất nhiều, hành động liễu yếu đào tơ càng khiến nàng thêm phần đáng thương.Gia đình túng quẫn, ngân lượng đã dùng hết, thùng gạo đã cạn thấy đáy, nàng cau mày không làm được gì.

Ngay lúc đó, Trang Phi Vũ lại tìm đến cửa.

Hắn mặc một thân y phục sáng màu, trên tay mang theo hai cân thịt bò kho, một làn trứng, một vò rượu gạo, khóe mắt và đuôi lông mày mang theo niềm vui, giống như đã quên đi những chuyện không vui trước đây, mở miệng nói:

"Đệ muội, gần đây vẫn ổn chứ?"

Hắn nói chuyện hành động hào phóng sang sảng, Hứa Nương cũng không thể giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, đanh gượng cười nói:

"Đều ổn, đa tạ Trang đại ca quan tâm."

Nàng có ý từ chối những đồ mà hắn mang tới, nhưng vì gia cảnh khó khăn, trong lòng có chút thiếu tự tin, trên mặt lộ rõ vẻ chần chừ.

Trang Phi Vũ chỉ làm không biết, bước vào nhà bếp một cách quen thuộc, cắt một miếng thịt bò nhỏ, nhét vào tay Tưởng Tinh Thuần, rồi lại đưa cho cậu một lượng bạc,nói:

"Ngươi đến Khánh Phúc Lầu gọi một bàn ăn trung đẳng đến đây, để tiểu nhị làm xong đưa qua đây, dùng số tiền còn lại đi mua kẹo ăn."

Tưởng Tinh Thuần có hiểu chuyện, cũng chỉ là đứa trẻ bảy tám tuổi, trong miệng rất thèm, nghe thấy vậy liền lớn tiếng vâng lời, không đợi Hứa Nương ngăn lại, liềm cầm theo ngân lượng chạy như bay mà đi.

"Trang đại ca... là có chuyện vui gì sao?" Hứa Nương nghi hoặc hỏi.

"Ừm, xem là hỉ sự." Trang Phi Vũ thái thịt bò thành từng lát mỏng, đặt lên một cái đĩa sứ dày, lại đi tìm hai cái bát nhỏ, đưa cho Hứa Nương , bưng rượu gạo đi đến nhà ăn.

Lúc bước qua ngưỡng cửa, hắn trầm giọng nói:

"Trong nhà đã định hôn sự cho ta, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, cuối năm sẽ thành hôn."

Nghe được lời này, Hứa Nương trái tim hoảng loạn, không biết vì sao lại vấp ngã, ngã thẳng về phía trước.

https://dtruyen.com/hua-nuong-cao-h-np/ đọc full tại đây

Hứa Nương( cao H,NP)Where stories live. Discover now