Chương 1: Tân Nương

793 39 2
                                    

Thế gian cỏ lạ nhiều vô kể,
cớ sao nhớ mãi một nhành hoa.
___

Con đường dẫn đến sảnh nghị sự vắng lặng như tờ. Ánh ban mai chói loà soi rõ nửa mặt cương nghị rắn rỏi của nam nhân, nửa còn lại lúc ẩn lúc hiện sau dải lụa trải dài khắp lối được treo cao quá đầu. Đến cả gió trời cũng muốn trêu đùa với tâm tư nhiễu loạn của kẻ mang tội gánh tình, thước vải đỏ tung bay phấp phới nghênh ngang phớt hờ ngực trái ngay khi hắn vừa đặt chân qua ngưỡng cửa đại điện trang nghiêm.

Lễ nghênh hôn đón tân nương của Cung Môn sau khi đánh lùi Vô Phong càng thêm long trọng so với những lần trước. Các tân nương tiến vào Cung Môn nếu không xuất thân từ danh môn chính phái tiếng tăm lâu đời thì cũng là tiểu thư gia tộc quyền quý.

Chủ đích là vì giao hảo tứ phương, lôi kéo bè cánh giang hồ nhằm diệt gọn Vô Phong. Mà đương nhiên, liên hôn chính là thành ý lớn nhất.

Chớp mắt đã gần ba năm. Cái tên Thượng Quan Thiển hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, bị xóa bỏ vĩnh viễn khỏi danh sách tân nương từng nhập cung.

Nếu như không phải mọi chuyện đã xảy ra, máu và nước mắt cũng từng rơi xuống thì hoạ chăng, tất thảy chỉ là một giấc mộng hoang đường.

Nào ai hay cánh hoa đỗ quyên năm ấy đã bay đến chốn nào. Nhưng hắn biết, chỉ mình hắn biết. Nàng rời đi, mãi mãi thoát khỏi bẫy tình hư thực do chính nàng giăng lấy.

Hơi ấm của nàng dần vụt tắt trong vòng tay hắn. Không còn nghe được giọng nói êm dịu năm nào, nàng yếu ớt đến mức không nâng nổi một ngón tay, chỉ còn đôi mắt long lanh ngập nước đang van nài, khẩn thiết cầu xin hắn. Mong hắn để nàng đi, cho nàng được giải thoát khỏi thống khổ tột cùng cõi trần ai.

Giây phút hắn cố chấp muốn ôm lấy nàng thì nàng lại buông tay, quyết không chừa cho hắn cơ hội hay hy vọng nào nữa.

Tại sao bây giờ "nàng" lại xuất hiện?

Đập vào mắt Cung Thượng Giác khi hắn vừa tiến vào đại sảnh là hai hàng tân nương giá y đỏ tươi. Một màu nóng chói như lửa, có chăng muốn thiêu đốt cả cõi lòng hắn lúc này.

Hắn lê bước nặng nhọc, chầm chậm lướt qua từng hồng y giai lệ. Con ngươi đen kịt u ám theo mỗi tiếng giậm chân càng thêm phần lạnh lẽo. Tròng mắt khẽ đảo qua lại dò xét mọi kẻ trước mặt.

Người có đôi mắt sáng long lanh, người có nụ cười dịu dàng như hoa chớm nở. Người lại có bàn tay thon dài, nhỏ nhắn mà vững vàng. Sao hắn không thấy cho được, những kẻ trước mắt nhìn đâu cũng ra dáng vẻ của nàng.

Bàn tay giấu sau lưng siết chặt, cơn phẫn nộ chưa kịp bộc phát đã vội chững lại ngay khi cặp mắt vô tình va phải bóng hình kia. Cả thân mình hắn cứng đờ, hàng mày nhíu lại, đôi con ngươi trợn trừng hung tợn, nhuốm màu tang thương.

Bất kể là khuôn mặt, dáng điệu, mùi hương hay nhịp thở. Toàn bộ đều giống đến ngỡ ngàng. Kẻ trước mặt có lẽ đã trộm được lớp da của nàng bên dưới tấc đất hắn vùi lấp cùng trái tim mình, nếu không thì sao có thể... sao có thể là nàng!!

[Dạ Sắc Thượng Thiển] Bạch Dạ Khai HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ