Bắt đầu lại

322 21 0
                                    

cô tên là haruno sakura ít nhất là bây giờ . một ngày của cô bắt đầu bằng một chỗi so sánh cùng sự mệt mỏi chán ghét . cô chưa bao giờ được là chính mình khi tồn tại trong đội bảy tổ đội toàn thiên tài nhưng dĩ nhiên hai chữ thiên tài này không liên quan đến cô . một phế vật núp sau lưng đồng đội đây là biệt danh người ta ưu ái đặt cho cô . họ so sánh cô từ những thứ nhỏ nhặt nhất điều này khiến cô điên tiết . họ đặc biết thích so sánh cô với nữ đồng đội thiên tài - ume . cô chẳng biết lí do gì mà lão đệ tam chết tiệt ấy lại nhồi cô vào đội bảy trong khi họ đã có đủ bốn người và bây giờ cô là một kẻ thừa . cô mệt mỏi với những lời so sánh xung quanh , mệt mỏi vì nụ cười giả tạo trên môi và mệt mỏi vì mái ấm của mình . trên thực tế gia đình là hai chữ chưa từng xuất hiện trong từ điển của cô . có lẽ có nhưng chỉ là những cuộc cãi và cùng lời mắng mỏ khiến người ta chán ghét...

cô ghét nó ...... 

ghét những cuộc cái vã của cha mẹ...... 

ghét lời đàm tiếu xung quanh ......

ghét thế giới giả tạo này...... 

ghét tất cả ......

còn có cô ghét kakashi , naruto , sasuke ......

và đặc biệt cô ghét ume......

cô ghét tất cả bao gồm cả ino , tsunade .......... 

đừng ép cô phải thích họ.....

thứ nhất cô đã quá chán ghét việc tin tưởng hay thích một người......

  thứ hai chính họ cũng có coi trọng cô đâu họ chỉ biết đến họ và ... ume...... 

và thứ ba " chính họ tạo ra cô bây giờ"...

một ngày của người khác bắt đầu bằng ánh nắng ấm áp và nụ cười còn đối với cô chỉ có sự cô đơn và lạc lõng .cô dường như rơi xuống vực thẳm không đáy . Cô trở nên mệt mỏi và trầm tính . Cô không khóc bởi vì cô còn nước mắt nữa đâu . cô rời khỏi nhà khung cảnh vui vẻ xung quanh chỉ khiến cô thêm lạc lõng . mọi thứ vẫn vậy kakashi tiếp tục đến muộn cùng những lí do kì cục của hắn , ume và naruto vui vẻ nói chuyện với nhau , sasuke thì vẫn như mọi khi im lặng ngồi một góc và cô vẫn như mọi khi vẫn là cái bóng đèn chẳng tồn tại trong mắt họ .nhìn họ vui vẻ cảm giác đau đớn tràn ngập tim cô . họ luôn nhắc đến tình bạn nhưng đối với cô nó chỉ là ảo tưởng mà ảo tưởng sẽ không bao giờ thành thật . bám trụ vào thân cây bên cạnh cô lảo đảo rời đi và một sự thật mất lòng họ mãi chẳng nhận ra đội thiếu ai đó , một ai đó mà họ từng nói rất quan trọng . 

cô đến một bờ sông mặt trời lặn dần , khuất sau hàng cây trơ trụi lá , hoàng hôn suy cho cùng cũng chỉ là những tia nắng mong manh từ nơi xa , cố núi giữ lại chút ánh sáng lụi tàn giống như cô bây giờ khẽ níu giữ chút hi vọng xa vời . đôi mắt cô đỏ dần , hai má ươn ướt , cô đang khóc sao ? đúng như họ nói cô thật yếu đuối . vết thương thâm tím lúc tối lại đau , nụ cười mệt mỏi chẳng giữ nổi cô chẳng phải người có trái tim đá mà không biết đau cô biết chứ rất đau là đằng khác nhưng đời mà . những giọt mưa đã dạy cô rằng khóc cũng chẳng được gì , giữa cuộc đời này lòng người rồi sẽ thay đổi và cô sẽ không tin tưởng một ai cho đến khi trái tim cô trở thành sắt đá để rồi không còn cảm nhận được cơn đau nữa .

[ haruno sakura ] mặt nạ hoàn hảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ