Chương 7: Giúp ta ngậm một chút

2.4K 77 0
                                    

Editor: Amel

Bạch Giao ôm Lạc Niệm Niệm lóe thân trở về động phủ.

Bởi vì Lạc Niệm Niệm ở trong động phủ, Bạch Giao lại muốn nàng sống thoải mái hơn chút nên mấy ngày nay, hắn đã tốn khá nhiều tâm tư trang trí.

Động phủ không còn sự trống vắng như lúc đầu, thay vào đó lại rất có vẻ tình thơ ý họa.

Nhưng lúc này, Bạch Giao hoàn toàn không có tâm tư nhìn ngắm mấy thứ hoa hoè loè loẹt kia, vật nhỏ ấm áp trong lồng ngực mới là khát vọng chân thật nhất.

Vừa được thả xuống, ánh mắt Lạc Niệm Niệm theo bản năng nhìn xuống hạ thân hắn, quả thật lại phát độc rồi.

Nơi đó sưng to không chịu được, dưới quần dựng lên một cái lều trại nhỏ, nghĩ lại, nếu phía dưới của chính mình mà bị sưng lên như thế kia chắc chắn sẽ thấy rất đau. Nàng lo lắng hỏi: "Đau lắm có phải không?"

Bạch Giao nhìn ánh mắt ngốc ngốc đáng yêu của nàng, gân xanh bên thái dương dữ tợn, giọng nói trầm thấp nghèn nghẹn: "Ta vẫn ổn."

Nhưng nhìn bộ dáng khó khăn chịu đựng của hắn, Lạc Niệm Niệm hoàn toàn không tin.

Tuy trước đó mới giúp hắn một lần nhưng nàng đã quen thuộc hơn rất nhiều, trực tiếp đưa tay kéo hắn lại, để hắn ngồi bên cạnh mình.

Lạc Niệm Niệm đẩy vạt áo hắn lên, kéo quần xuống, bên trong bật ra một cây gậy nóng hôi hổi, dữ tợn dựng đứng, suýt chút nữa đã đánh vào mặt nàng.

Nhìn cự căn của mình suýt nữa đụng tới cái miệng nhỏ hồng nộn của nàng, hầu kết Bạch Giao mau chóng lăn lăn mấy cái, hạ thân sưng to có vẻ càng thô tráng hơn mấy phần.

Lạc Niệm Niệm nhanh tay nắm lấy côn thịt đang run rẩy, bàn tay nhỏ loát động lên xuống vài cái.

Cách mấy ngày rồi, rốt cuộc lại có thể dụ nàng giúp mình phóng thích dục vọng, thân thể hắn mẫn cảm không chịu được, hai túi trứng bên dưới côn thịt rung động không ngừng.

Nhìn cây gậy sinh khí bừng bừng, sưng to dữ tợn này, Lạc Niệm Niệm trong lòng run lên, theo bản năng nuốt nước bọt.

Đây rốt cuộc là loại độc tố gì? Sao lại kinh khủng như vậy?

Lúc này, nàng đột nhiên nhớ lại, hình như lần trước nàng đã bất cẩn nuốt một vào, tuy là tiên thân, sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn cự vật trước mặt này, trong lòng nàng hơi do dự.

Phút chốc rối rắm khiến tốc độ dưới tay chậm lại. Vốn dĩ với tốc độ tay chỉ có thể tạm thời giảm bớt dục vọng này mà nói, Bạch Giao đã rất bất mãn, bây giờ còn dần dần chậm lại, tất nhiên hắn càng không nén nổi tức giận.

Rũ mắt liền thấy bé con bên người đang thất thần loát động, trong lòng hắn như bùng lửa giận. Thật sự không thể chiều chuộng, tốt nhất là cứ trực tiếp cắm vào, để xem nàng còn có thể thất thần tiếp hay không.

"Đang nghĩ cái gì vậy?" Chỉ là mặt ngoài hắn vẫn duy trì biểu cảm ẩn nhẫn khó chịu kia, khiến Lạc Niệm Niệm vừa nhìn liền có cảm giác tội lỗi.

[Edit - H] THỎ CON NGOAN NGOÃN - TAM NGŨ CỬUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ