One shot

1K 59 4
                                    

Năm đầu tiên họ tới, họ chỉ là hai đứa bé nhỏ dắt tay nhau chạy trên sườn cát.

Để nước bắn tung tóe vào quần áo, dẫu biết rằng người lớn sẽ la, chúng vẫn cứ chạy. Vừa chạy vừa cười.

- Tiểu Khải! Nhìn này!

Cậu bé trai chợt dừng lại, cúi xuống dùng tay bới cát. Cậu bé tên Khải cũng quay người lại, tò mò tới gần.

- Chuyện gì thế Nguyên Nguyên?

- Anh xem này, chúng có đẹp không chứ?

Vương Nguyên ngẩn lên, tay đưa ra một chiếc vỏ ốc, màu bạc, không hề sứt mẻ. Nó khẽ ánh lên những tia sáng không màu dưới nắng. Đôi mắt cậu sáng rỡ lên như vừa tìm thấy kho báu.

- Oaaaa, đẹp quá. – Anh ngồi xuống bên cạnh cậu, trầm trồ - Nguyên Nguyên tinh mắt ghê ha?

- Tất nhiên rồi! – Cậu bé bật cười tự hào, tay vẫn mân mê chiếc vỏ ốc nhỏ.

Đứa con của đại dương.

Nghe nói nó có thể mang lại những điều kì diệu...

- Nè, anh có ý này. Tại sao không khắc tên chúng ta lên? Như thế, thứ tuyệt vời này xem như là của chúng ta rồi.

- Nhưng... không phải chỉ cần mang nó về... là nó là của mình rồi sao?

- Em ngốc quá đi!

Tuấn Khải đứng bật dậy, bước vài bước ra xa, để lại Vương Nguyên đang bối rối nhìn theo.

- Nếu khắc lên lên nó, dẫu sau này có làm mất, hay ai đó nhặt được, thì nó vẫn sẽ mãi mãi là của chúng ta! Tài sản của Vương Gia! Dù ở đâu dưới bầu trời này thì cũng thế ~!

Anh xoay người lại với đôi tay giang rộng, như để thể hiện cho việc "dù nó có ở đâu dưới bầu trời này".

- Ừ ha! – Cậu gật đầu lia lịa – Vậy khắc tên chúng ta lên đi!

Anh mỉm cười lấy ra con dao gấp bé xíu trong túi, xong ngồi xuống, lấy chiếc vỏ ốc từ tay Vương Nguyên và bắt đầu khắc.

Như để lưu lại những kỉ niệm của chúng ta.

Để những con chữ không bao giờ bị bất cứ thứ gì xóa mờ.
"Vương Tuấn Khải + Vương Nguyên"

...

Nhưng còn những vết nứt của thời gian thì sao?

Nó... có thể xóa được chứ?
___oOo___

Lần thứ hai họ tới, là khoảng hai tuần sau ngày mẹ họ mất trong một cơn bạo bệnh.

Cha bảo mẹ chơi vơi quá nhiều giữa sự sống và cái chết rồi, đã tới lúc mẹ phải đi.

Một câu trả lời quá ngắn gọn, quá đơn giản.

Nhưng cũng thật khó hiểu.

Buông xuôi... dễ dàng vậy sao?

- Mẹ cũng đã từng rất thích biển...

Người con trai với hai chiếc răng khểnh bên khóe miệng khẽ cười, hướng mắt về chân trời đang chuyển sang màu cam nhạt sắc.

[Oneshot chuyển ver Khải Nguyên] Khắc ghi [Thiên Vương]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ