Sau đây là những trích đoạn cuối cùng của nhật trình của bác sĩ Arnold Richards, một người 67 tuổi hoàn toàn khỏe mạnh, tìm thấy đã chết trong phòng ngủ của mình, trong một vũng máu và một viên thuốc ngủ trên tay. Những sự cố xung quanh các sự kiện được báo cáo trong nhật ký của ông đã được nghiên cứu kỹ lưỡng, nhưng vụ án này không bao giờ được giải quyết.
Ngày 1 tháng 4, 1996,Bà ta là một người phụ nữ già yếu, người rất gầy và mảnh dẻ, tóc trắng thưa thớt và cặp mắt trũng sâu thâm quầng. Áo quần đã bạc màu và rộng thùng thình làm người ta trông bà ta có nhiều xương hơn đáng ra bà ta có. Tôi chưa bao giờ nghe bà ta nói, mỗi khi bà ta đến thì bác sĩ Yates im lặng dẫn bà ta vào vào phòng kiểm tra mà không nói gì với bà ta và cả người khác nữa. Sự kì lạ ấy cứ tiếp tục diễn ra, và nó không ảnh hưởng đến công việc của tôi nên tôi cố hết sức không để tâm đến nó.
Ngày 13 tháng 5, 1996,
Sáng thứ tư này, tôi đến phòng khám và nghe tin bác sĩ Yates đã qua đời một cách thanh thản trong lúc anh ấy ngủ vào đêm hôm trước.Tôi đã rất ngạc nhiên. Anh và tôi tuy không hay nói chuyện với nhau nhiều, nhưng chúng tôi rất thân thiện và ở tuổi anh ấy thì sức khỏe của anh cực kì tốt. Tôi được báo lại là trong lúc ngủ thì một cơn trụy tim đến và anh ấy đã chết rất bình an và tao nhã như vậy. Tôi cùng với các bác sĩ lâm sàng và một vài người dân khác trong thị trấn dự đám tang của anh ấy thứ bảy này.
Ngày 19 tháng 5, 1996,
Tôi được các thư kí báo lại rằng có một bệnh nhân khám thường xuyên được thêm vào danh sách bệnh nhân của tôi, một người phụ nữ chỉ với cái tên là Sybil. Ngày hôm sau, đúng 12h trưa, Sybil xuất hiện trước cửa phòng khám của tôi và tôi bắt đầu giới thiệu mình. Tôi chào hỏi và chia buồn trước cái chết của bác sĩ Yates vì rõ ràng tôi nghĩ hai người cũng đã khá thân thiết rồi. Sybil chỉ nhìn tôi với cái nhìn trống rỗng, rồi di chuyển một cách máy móc về phía hành lang dẫn đến phòng kiểm tra. Khi bước vào phòng, bà ta ngồi xuống nhẹ nhàng và nhìn tôi không chớp mắt. Tôi chỉ mỉm cười lúng túng và mở tập tài liệu có chứa các biểu đồ theo dõi cùng với các hồ sơ y tế kèm theo của bà ta. Sybil khá ấn tượng rằng đã 96 tuổi, cả cuộc đời đều ở trong tình trạng sức khỏe hoàn hảo, và tên tuổi là thứ duy nhất được ghi trong biên bản. Ngày sinh chính xác, nơi từng cư trú, giấy khai sinh và những tài liệu liên quan đều không được ghi vào. Điều duy nhất được ghi trên hồ sơ chính thức của bà ta là chứng mất ngủ mãn tính, được giải thích bằng tình trạng mệt mỏi của bà. Dò dẫm trong tập tài liệu để xem có thêm thông tin gì khác không, tôi chạm tay vào một mẩu giấy dán và trên đó có ghi: "Chỉ cho thuốc uống."
Lần mò thêm trong tập hồ sơ, tôi lấy ra một túi nilon nhỏ đựng một vài viên thuốc nhộng. Tôi nhanh chóng nhận ra ngay chúng là những viên thuốc ngủ. Tôi liếc nhìn Sybil. Và cảm thấy khó chịu. Tình hình này quả là bí ẩn và có cái gì đó không đúng lắm, nhưng tin tưởng vào việc khám bệnh của bác sĩ Yates, tôi mỉm cười và đùa rằng "Tốt, ít ra cậu đã giúp tôi đỡ vất vả hơn" rồi đưa cái túi nhỏ cho Sybil. Người phụ nữ trong 15 phút liên tục giữ nguyên chính xác biểu hiện của bà, đột nhiên nhanh nhẹn giật lấy túi thuốc từ những ngón tay tôi và nói một cách im lặng và nghiêm túc: "Cảm ơn bác sĩ Richards."