Chương 1: Câu chuyện về sủng vật bé nhỏ

1.3K 89 27
                                    


Mở đầu (Phần I) Câu chuyện về sủng vật bé nhỏ.

Mở đầu (Phần I) Câu chuyện về sủng vật bé nhỏ

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Sumary: Cô ta chính là sinh mệnh của đời hắn.

Giữa đêm đen tịch mịch dòng thời gian như treo ngược trên từng tiếng tích tắc, cô gái nhỏ xinh đẹp tựa trăng tỏa khống khổ ôm lấy ngực. Em mệt mỏi gục người xuống rồi rên rỉ trong bất lực.

Buồng phổi tựa hồ mọc ra um tùm những ngọn cỏ xanh thẳm, sau đó chậm rãi quấn lấy dòng máu đỏ tanh. Dẫu cơn đau kia chẳng cần ai tưới để lớn dần, đôi lông mày buồn rười rượi hơi nhíu lại, em nào khoát khỏi sự hành hạ bi ai ấy. Bọn chúng lần lượt tràn về từ cái cõi xa lạ hoang tàn, trước khi em kịp thức giấc với giọt nước mắt đã vội tan.

Đau đớn chạm nhau thâu nhập vào xác thịt, cứa nát bao vết thương chi chít chưa kịp lành, và nó dường như tạo thành cái lạnh.

Hôm nay ngoài trời không có trăng, mây cao quyện cùng gió mát, thế rồi loài chim sẽ lại cất lên tiếng hát. Rì rào thoảng qua gian nhà thoáng đãng.

Đám người hầu lẳng lặng bước đi. Nhanh chóng thắp lên vô số ánh nến trước thời khắc bình minh chạng vạng, sự thật là họ sợ, rằng bản thân sẽ mất mạng nếu dám chậm trễ. Ít nhất thì họ không thể để em cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút, cái nhíu mày của em có thể thiếu nghiêm trọng trong vài phút. Nhưng nó đủ đau lòng để hắn lấy đi cái đầu của bất kỳ kẻ nào.

Căn phòng lạnh lẽo khi nãy bỗng chốc ấm áp hơn hẳn. Dù ở nơi đây nắng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội chiếu đến mặt, tất cả chúng đều vụt tắt trước những tán lá cây dày dặn, tuy vậy nếu muốn ta có thể ngắm được cảnh tượng mặt trời lặn.

Danh tính của kẻ hầu người hạ bị giấu đi đáng kể, họ thường sẽ che đầu bằng lớp vải trắng, lâu lâu mới chủ động tiếp chuyện thêm vài câu.

"Cô cảm thấy sống ở đây thế nào, đã quen hơn chưa ạ?"

"Ha tôi vẫn ổn mà, thật đấy!"

Một cô gái bưng đến cho em tách trà gừng nghi ngút khói, mùi hương nồng đậm vấn vương nơi chóp mũi. Kích thích vị giác khô khan do tinh thần chán nản. Cô ấy cẩn thận đặt chúng lên bàn cùng vài món tráng miệng với lớp bánh giòn tan, kính cẩn mời em dùng bữa rồi mới từ từ lùi lại. Từng đó hành động chỉ mất vỏn vẹn vài phút, và một chút thời gian tán gẫu.

Trong suốt quá trình phục vụ không âm thanh kỳ lạ nào được phép xuất hiện, cũng tránh làm cho vị thiếu chủ ấy đột ngột phát điên.

(Zenin Naoya/Gojo Satoru) [R21] DetentionNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ