Chương 1

1K 73 5
                                    

Chương 1: "Thầy đẹp thật đấy"
=============
Ngay vào năm đầu tiên nhậm chức, Đan Hằng đã được phân công vào một lớp khá đặc biệt. Các tiền bối thường vỗ vai anh an ủi: "Haiz... Thầy giáo trẻ, cố lên nhé."

?

"Tiểu Hằng này, trong lớp cậu có một thằng nhóc tên Nhận, giúp tôi để mắt tới nó một chút."

......

Đan Hằng là người có thành tích nổi trội nhất trong số các bạn bè đồng môn của mình, cũng là người lấy được chứng chỉ sư phạm sớm nhất. Với vẻ ngoài đẹp trai và năng lực chuyên môn xuất sắc, anh được không ít các trường học săn đón. Nhưng anh cũng không quá bận tâm về điều này mà đã chọn một trường cấp 3 gần nhà với mức lương ổn.

Anh chậm rãi bước trên hành lang, chợt nghe thấy tiếng xô xát vọng ra từ trong lớp học.

"Tao xx, mày có giỏi thì lại đây, đx xx xxx"

"Ồ?"

Chàng trai tóc dài tức thì vung tay lên chuẩn bị giáng xuống một cú đấm, nhưng ngay giây sau đã bị một bàn tay thon dài giữ chặt lại.

"Không được đánh nhau trong lớp của tôi." Đan Hằng lạnh nhạt cất lời, sau đó mới buông tay ra rồi tiến về phía bục giảng.

Cả lớp bỗng chốc im bặt, không rõ là do đã đến giờ vào lớp rồi, hay là do sự điển trai của thầy đã "trấn áp" tất cả.

"Chào cả lớp, thầy tên là Đan Hằng, về sau sẽ phụ trách lớp mình môn Toán."
Anh vừa dứt lời, bên dưới đã vang lên những tiếng xì xào.

"Trật tự nào. Có chuyện gì thì để tan học hẵng nói."

Có thể là do sắc mặt của thầy quá lạnh lùng, cũng có thể là do mải mê đắm chìm trong nhan sắc của thầy nên trong lớp không còn ai lên tiếng nữa. Trong không gian chỉ còn lại tiếng giảng bài vang lên đều đều.

"Câu này có ai xung phong làm không?"

......

Quả nhiên, cứ đến phần hỏi đáp là cả lớp lại lặng ngắt như tờ.

Ngay sau đó, có một học sinh đã giơ tay lên. Đan Hằng vẫn còn nhớ cậu nhóc này, cậu là người đã suýt đánh bạn học ban nãy. Anh gật đầu, "Mời bạn đứng lên trả lời."

"Đan Hằng, trông thầy còn dễ nhìn hơn cả bài tập đấy ạ."

Cả lớp lại được một phen náo động. Tất cả đều không ngờ lại có người dám gọi thẳng tên của thầy giáo, lại còn nói ra những lời ngả ngớn như vậy.

Cả lớp: Vai*??

"Trả lời không nghiêm túc, em đứng yên đó." Tuy trên gương mặt Đan Hằng không thể hiện ra bất cứ cảm xúc gì nhưng vành tai anh đã phiếm đỏ. Chỉ tiếc là đã bị mái tóc đen che mất, thành ra đám học sinh cũng chỉ thấy gương mặt thầy trở nên lạnh nhạt hơn.

Thấy người nọ không giận, cũng không đỏ mặt tía tai như trong tưởng tượng, cậu học sinh nhàm chán bĩu môi phun một câu, "Nhạt nhẽo". Cậu ngang nhiên đứng một lúc, rồi lại như thấy mỏi mà tự ý ngồi phịch xuống.

Đan Hằng không buồn để ý đến cậu nữa cho đến tận khi tiếng chuông tan học vang lên. Anh nhìn sơ đồ lớp, tìm tên của anh chàng này...

[RenHeng] Sư sinh luyến thì sao nào?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ