"Cảm ơn! Xin hỏi ngài tên là gì?" Nam nhân ôm hành lý của mình từ phía sau bóng cây bước ra. Ngày hôm nay, hắn dự định lên thành phố thăm họ hàng nhưng vì xuất phát trễ nên chỉ có thể lên đường vào buổi tối. Không may, lại bị tấn công bởi phi nhân loại.
Vì sao nói không giống nhân loại? Bởi vì tên đó có hình thù rất kỳ quái, da vẻ trắng nhợt, có mấy hình xăm kỳ quái trên mặt, lại có hai sừng trên đầu. Lúc áp sát vào, hắn nhìn thấy đồng tử dựng thẳng giống dã thú hơn là nhân loại. Răng sắc nhọn lại hôi thối toát ra mùi máu nhìn hắn thèm thuồng chảy cả dãi như đói khát mấy năm trời chưa được một bữa no.
Xém nữa bị bàn tay móng vuốt đâm thủng mà chết, kịp thời thay là né nhanh và có người đến giải cứu. Quá sợ hãi nên bản thân trốn sau một cái cây nhìn lén một người một quái vật chiến đấu với nhau.
Trong bóng tối, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy của ân nhân nhưng với con mắt tinh người, hắn liền nhận ra, người đang dấn thân chiến đấu bảo vệ cho bản thân là một thiếu niên còn trẻ.
Thiếu niên mặc trang phục màu đen giống như đồng phục đội của một tổ chức nào đó, bên ngoài khoác trên người chiếc haori hai màu nhìn không đồng nhất như cố tình cố định vào nhau. Bên phải là màu đỏ đậm, màu sắc mà phái nữ hay mặc; bên trái là sọc ca rô lục vàng như mai rùa, đây là họa tiết và tông màu phù hợp với nam.
Hắn ngơ ngác nhìn thiếu niên một tay cầm kiếm chém đứt đầu quái vật, khuôn mặt tĩnh lặng tịnh như mặt hồ không chút xao động vẫy vết máu dính trên kiếm rồi rút vào vỏ. Quái vật bị chém đứt đầu nhưng vẫn gào thét tuy không được bao lâu liền biến thành tro tàn tan biến giữa không trung.
Sau khi giải quyết quái vật, thiếu niên xoay người rời đi, không chút dao động, cũng không tới giải thích hay khuyên nhủ nam nhân vừa mới bị quỷ tấn công.
Nam nhân ôm hành lý, đứng ngây nơi đó một hồi nhưng vẫn mạnh dạn tiến lên giữ chân ân nhân lại. Cả cái tên ân nhân cũng không biết sao báo đáp ân tình này; ít nhất, hắn muốn trả ơn, bản thân không trả ơn được thì để con cháu trong tương lai hắn báo đáp.
Thiếu niên dừng chân, quay người lại không nói gì chỉ im lặng đánh giá người mà bản thân vừa cứu. Nam nhân tuy không lực lưỡng nhưng cũng không ốm yếu, cơ bắp trên tay và chân vừa đủ nhưng điều làm người cảm thấy áp bách chính là chiều cao. Chiều cao đã bù đắp cho hắn, nam nhân rất cao, hẳn mét tám mươi hoặc hơn. Khuôn mặt cũng rõ đường nét, góc cạnh, đây là khuôn mặt làm tất cả phái nữ phải đỏ mặt ngượng ngùng.
Cả người tràn đầy hơi thở ý vị của nam nhân.
Vì là mùa hè nên buổi tối vẫn giữ nhiệt độ nóng nực, nam nhân mặc bộ yukata xanh sẫm với kẻ sọc xám nhạt đơn giản với đai lưng màu đen, chân đi guốc gỗ, tay ôm hành lý như đang khởi hành đi đâu đó.
"Giyuu! Giyuu! Máu hiếm! Máu hiếm! Hắn là Máu hiếm!" Một con quạ đen già từ bên trên đáp xuống đậu trên vai thiếu niên tên Giyuu, nó thu cánh dụi nhẹ vào má thiếu niên sau đó hướng về phía nam nhân kêu "Máu hiếm! Nguy hiểm, mang theo túi thơm tử đằng, tránh quỷ."
Giyuu đưa tay ra, quạ Kasugai nhả ra một túi thơm màu tím được gói cẩn thận chỉ là có dính chút nước bọt khiến người ghê tởm. Nhưng Giyuu không hề chán ghét, từ trong túi quần lấy ra khăn tay chùi đi nước bọt của quạ. Cẩn thận kiểm tra túi thơm xong mới dụi má vào thân quạ Kasugai của mình "Cảm tạ Yasaburo gia gia."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tống Mạn] Tới Gần Hoa Hồng Điêu Tàn
FanfictionTomioka Giyuu từng là một bông hoa hồng xinh đẹp nhất nở rộ trong lòng bàn tay của người yêu, được người yêu và mọi người xung quanh chăm sóc, yêu thương và che chở cẩn thận. Nhưng không biết từ khi nào bông hoa hồng tươi đẹp Tomioka Giyuu lại nhan...