Chương 1

61 1 0
                                    


Mở đầu

"Yêu nhau và Chia xa, đều là lẽ tất yếu trong sự ngẫu nhiên,
bất luận kết quả như thế nào, bất luận thời gian đúng sai".

Mọi người đều biết, KyuHyun là một đứa ngốc nghếch.

Bài toán lớp một hồi Tiểu học, nó mãi vẫn không hiểu rõ được.

Thầy dạy toán hỏi nó: "KyuHyun, một quả chuối chia cho ba bạn nhỏ, trong đó có hai bạn mỗi người được một nửa, bạn thứ ba được mấy phần?"

"Hết rồi".

"Hết rồi? Là mấy?" Thực chất thầy giáo muốn nó trả lời là "0 phần".

KyuHyun nghĩ mãi, trả lời chắc chắn rằng: "Vỏ chuối".

Làm cho cả lớp được một trận cười nghiêng ngả.

Thầy giáo lại hỏi: "Nếu em có ba quả táo, chia cho ba bạn nhỏ mỗi người một quả, em còn lại mấy quả?"

"Em không biết ạ!" KyuHyun khổ sở lắc đầu.

"Điều này mà cũng không biết?" Thầy giáo bắt đầu sốt ruột.

KyuHyun cũng cuống lắm rồi, tủi thân chớp đôi mắt ngờ nghệch, nói khe khẽ: "Em thật ra không có quả táo nào cả, làm sao chia cho các bạn ấy được?"

"Sao em không chịu tưởng tượng một chút?" Thầy giáo cầm thước kẻ lên, đứng bên cạnh KyuHyun, nghiêm nghị nhìn nó.

KyuHyun òa lên khóc, nói: "Thầy, lần trước rõ ràng thầy chỉ dùng lê để làm phép tính, tại sao hôm nay lại cứ đổi thành chuối với táo?"

Vẻ mặt của thầy giáo lúc này giống như đang ... nuốt phải một con ruồi vậy.

Được rồi, đứa ngốc kể trên chính là tôi, tôi chính là Cho KyuHyun.

Nhưng tôi không thích người ta gọi tên của mình.

Mỗi lần có người gọi tên tôi, tôi đều cảm thấy mình đúng là ngốc đến độ nổi bong bóng như nước Coca mà tôi hay uống.

Ông trời rất công bằng, không cho bạn cái đầu thông minh, nhất định sẽ bù đắp cho bạn cái khác. Lúc ngài Thượng đế đó đang ngủ gật, vô tình đã ban cho tôi một khuôn mặt xinh đẹp. Thậm chí tôi còn gặp ông ấy trong giấc mơ, ông bảo rằng: "Con ơi, hãy đi đi, sau này con sẽ hạnh phúc!"

Nhưng mà, hạnh phúc của con người đâu có dễ dàng đến thế?

———————

Chương 1: Nhìn lại tháng năm vội vã đó

Nếu là trước năm 16 tuổi, bạn hỏi tôi: Hạnh phúc là gì? Tôi sẽ trả lời bạn rằng, hạnh phúc giống như mèo được ăn cá, như chó được ăn thịt, như Ultraman đánh tiêu Quái vật vậy.

Sau khi 16 tuổi, tôi sẽ nói với bạn rằng, hạnh phúc là không phải lo có đậu Đại học không, không phải lo không tìm được việc làm, không phải lo không lấy được người mình yêu.

Tôi luôn cố gắng nỗ lực vì những mục tiêu như vậy, nhưng lại luôn cảm thấy khoảng cách để tới những mục tiêu đó thật xa xôi.

I. Ngốc ạ, tớ thích cậu

Bạn có thể không biết hiệu trưởng của trường Đại học Q, nhưng không thể không biết đến ChangMin của trường đại học ấy. Đó là thủ khoa Đại học chuyên ngành Khoa học tự nhiên của cả thành phố Gangnam, là Quán quân cự ly 1500m chạy dài của giải Điền kinh Thanh niên toàn quốc, là chàng thanh niên đẹp trai chơi đàn dương cầm hay đến mức có thể ví với Clayderman (Nhà diễn tấu đàn dương cầm nổi tiếng người Pháp).

Đồ Ngốc, anh yêu emWhere stories live. Discover now