Chương 12

181 24 10
                                    

Còn chưa thức dậy, Trương Cực và Tả Hàng đã nghe tiếng khóc nức nở của Chu Chí Hâm. Cả hai còn chưa kịp mở mắt đã phải chạy đến hỏi han xem Chu Chí Hâm có chuyện gì. Vừa biết nguyên nhân là vì đoạn ghi âm tối hôm qua của Chu Chí Hâm, tất cả đồng loạt đi đánh răng rửa mặt, mặc kệ cậu ngồi đó với hộp khăn giấy.

"Sao không ngăn anh lại, huhu"

"Sao anh biết là bọn em không ngăn. Tả Hàng vào lấy điện thoại, anh còn suýt đấm nó đấy"

"... cứu anh đi. Mất mặt quá. Giấc mơ cưới Nghiêm Hạo Tường cứ thế mà tan vỡ à"

Chu Chí Hâm dứt lời, điện thoại cũng vang lên thông báo tin nhắn. Nhìn thấy người gửi tin là Nghiêm Hạo Tường, Chu Chí Hâm lại càng khóc to hơn nữa.

"Gửi thì cũng gửi rồi, người ta cũng nghe rồi, giờ anh khóc thì cũng không có thu hồi tin nhắn được nữa đâu. Vào xem coi Nghiêm Hạo Tường nhắn gì kìa"

Tô Tân Hạo đứng bên cạnh mắng một trận Chu Chí Hâm mới chịu nín khóc, chẳng qua là nước mắt vẫn chảy, nhưng không dám phát ra tiếng nữa.

Nghiêm Hạo Tường không gửi tin nhắn văn bản, anh đột nhiên lại gửi cho Chu Chí Hâm một đoạn ghi âm ngắn. Cậu nhìn chằm chằm vào khung chat, không dám bấm vào nghe đoạn ghi âm.

"Anh không bấm là em bấm đó. Nghe đi"

/Chu Chí Hâm, cậu uống hết canh giải rượu chưa. Tôi không biết mình nấu có ngon không nữa, hy vọng cậu sẽ thích. Lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa, không tốt cho sức khoẻ. Còn có... câu hỏi hôm qua của cậu... câu trả lời của tôi là có/

Nghe được một nửa, cả đầu Chu Chí Hâm như bị ù lại, trong đầu cứ vang lên câu nói của Nghiêm Hạo Tường. Anh tự mình nấu canh giải rượu cho cậu, là anh tự tay nấu cho cậu, là Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường mà Chu Chí Hâm thích.

Anh còn trả lời có. Nhưng mà "có" cái gì? Chu Chí Hâm mơ hồ nhìn vào Tô Tân Hạo, đối phương cũng lắc đầu không biết. Như nhớ ra điều gì đó, Chu Chí Hâm vội nghe lại đoạn ghi âm lúc tối của mình. Ở cuối đoạn ghi âm, cậu quả thực đã hỏi anh rằng có thích mình không. Vậy "có" là câu trả lời của Nghiêm Hạo Tường? Đầu óc của Chu Chí Hâm bị xoay đến mơ hồ, đâu là giả đâu là thực cũng không thể phân biệt được nữa.

Cậu nhìn Tô Tân Hạo, rồi lại nhìn màn hình điện thoại, sau đó còn tự nhéo bản thân đến đau điếng mới chắc chắn không phải là mơ.

Chu Chí Hâm tay run run soạn từng chữ để trả lời Nghiêm Hạo Tường, những kiến thức văn học cậu được dạy đều không thể vận dụng được vào lúc này, Chu Chí Hâm suy nghĩ đến đau cả đầu cũng không biết nên trả lời như thế nào.

"Bảo là anh uống canh rồi, hợp khẩu vị, rồi cảm ơn ổng đi"

"Còn cái câu trả lời..."

"Cái gì khó thì mình bỏ qua. Tí xíu học về rồi trả lời sau"

Nghe Tô Tân Hạo nhắc, Chu Chí Hâm mới nhớ ra hôm nay có tiết, mà lại còn là tiết của bố cậu. Cậu nhanh chóng gửi tin nhắn cho Nghiêm Hạo Tường rồi vớ lấy đống sách vở đi học.

[Tường Chu]Cuộc truy tinh của Tiểu ChuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ