Ngoại truyện
W: tất cả nhân vật đều được thay đổi cuộc sống cá nhân lẫn công việc.
Sae: 1m98, công việc: [?]
[23 tuổi]
Rin:1m85, công việc: không có, nhà có anh bao nuôi rồi
[20 tuổi]-Ở đây chúng ta có một Rin hay cười, láo và một Sae trầm tính kiện lời, có phần nóng tính
__________1__________-Về nhà
Sae đưa tay lêm phủi lớp tuyết dày cộp trên người Rin xuống. Gã không hiểu tại sao giữa khí trời lạnh cống như này mà em trai gã vẫn có thể nằm hiên ngang giữa sân khu vui chơi mặc cho thân thể bị tuyết vùi lấp như thế
-Anh đi về đi, kệ tôi
Giận rồi, Rin dỗi rồi. Sae không biết bản thân đã làm gì con người khi để bây giờ lại dỗi gã rồi ăn vạ ở đây.
-Đừng cứng đầu
-Không, tự về đi
-...
"Hết lời để nói rồi, tên nhóc này cứng đầu quá rồi, có nên bỏ nó lại rồi tự về luôn không? " là những thứ mà Sae đang nghĩ trong đầu. Gã quá lười để nói thêm câu gì khác. Thôi, đành vậy
-Ê- Này, thả em ra!
Sae nhấc bổng em trai mình lên. Cứ thế ngang nhiên bế về mặc cho ánh mắt mọi người đều đổ lên họ, mặc Rin liên túc đấm vào lương gã, mặc cho Rin la hét đòi xuống. Gã giờ thành người điếc con mẹ nó rồi.
Rin thấy đấm đá nãy giờ cũng chả được kết quả gì, bản thân cũng mệt đi nên thôi, để gã bế về cũng được, đỡ phải tốn sức đi đi lại lại.
-Mệt?
Sae không còn nghe thấy tiếng la hét hay vài cái đấm vụng về thì quay lại nhìn nó. Đáp lại gã là một khoản không im lặng.
"Có lẽ Rin ngủ rồi" nghĩ tới gã lại tắng tốc đi nhanh hơn về nhà để nó khỏi bệnh. Ít ra là vậy...___2___
-Um...
Rin mở mắt, chật vật ngồi dậy nhưng lại bị tay ai đó đè xuống, căn bản là quá nặng nên không thể dậy được. Nó nhìn sang bên cạnh, còn ai khác ngoài tên to xác đang ngủ ngon lành mặc cho bản thân đăng ôm lấy người nhỏ hơn đến mức không thể thở được nữa. Rin cũng hết cách mà nằm xuống vị trí ban đầu. Ngoài mặt thì tỏ ra chán ghét nhưng bên trong nó như đang đón giao thừa vậy, nhộn nhịp đến lạ.
-Tỉnh rồi?
Rin lật người ra sau. Đối diện với nó là con mắt lạnh ngắt màu ngọc của tên anh trai. Gã không buồn để ý đến ánh nhìn đầy chết chóc của cậu em mà chỉ châm châm dụi nào cổ nó
-Anh không thắt mắc tại sao em lại giận à?
-Không quan tâm
-Anh nói câu nào đầy đủ chút được không, bộ nói xong anh chết à?
-Không thích
Gã không quan tâm đến mấy câu nói trách móc của cậu em mình, sống với nhau lâu quá rồi nên cũng không có gì lạ cả. Sae thít lấy mùi hương quen thuộc trên cổ nó, đầu mũi cạ vào da làm nó ngột, cố đẩy gã ra nhưng mọi nổ lực đều trở thành vô vọng
BẠN ĐANG ĐỌC
Yêu anh[SAERIN]
FanfictionĐọc tên cũng biết hen. Hãy chú ý để chút văn minh còn lại trong bạn tồn tại tutututu<3