NamSeok | Mất Và Quên

39 4 0
                                    

Từ nơi cửa sổ, tôi có thể thấy cả thành phố đang nhập nhoạng trong đêm với vài ánh đèn nhỏ nhoi, hệt như sao sáng. Mặt biển lười nhát xao động đôi chút, với cái lưỡi liềm sáng loáng của vầng trăng.

- Đẹp quá nhỉ, Joon?

Tiếng em reo vang, như thể là lần đầu tiên thấy cảnh này. Tôi không nói gì, còng tay ôm siết lấy em chặt hơn. Lảng đảng nghe từng lời hát của bản Suzanne phát ra nơi chiếc radio cổ.

- Joon, sao anh không nói gì?

Em đưa tay lên khẽ xoa cằm tôi như thể đang vuốt ve một con mèo rầu rĩ. Thấy tôi không phản ứng, em liền quay lại, áp sát mặt em vào mặt tôi, đặt môi em vào môi tôi, quấn quýt và rồi phì cười.

- Râu của Joon làm em nhột quá.

Tôi khẽ nhếch môi, chợt nhận ra gần một tuần nay mình đã chẳng màng chăm sóc bản thân nữa. Tôi giành từng phút từng giây còn sót lại để bên em, ôm em, hôn em.

Vì em sẽ rời khỏi đây để đến Osaka, như cái cách em đã rời bỏ Fukuoka để đến đây, và gặp tôi.

Cũng là một sự tình cờ. Vì một ly cafe au lait lơ đễnh đổ vào áo mà tôi và em lại về sống chung ở căn hộ này. Và tính đến nay, đã là sáu tháng bên nhau.

Chúng tôi không rằng buộc nhau vì lời yêu, mà là tự cả hai thấy cần nhau, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc, khi không cần em sẽ rời bỏ tôi, nhanh chóng và dễ dàng.

Dễ dàng, vì thông tin của em là một dải mù mịt mà tôi không thể nào biết. Tôi chỉ biết tên em, tên của nơi em sinh ra, một vài người bạn em muốn tôi gặp và tài khoản facebook mà nếu không có tôi em đã chẳng mấy khi mó đến. Cảm giác mù mờ làm tôi đôi khi lẩn thẩn nghĩ, cái tên tôi gọi em mỗi ngày phải chăng cũng thuộc về ảo tưởng?

Cảm giác đó hằng ngày bị che lấp đi, và giờ thì rõ eangf hơn bao giờ hết.

Vào mỗi buổi sáng, tôi sẽ thức dậy. Thấy em đang ở trong lòng mình, cười tủm tỉm. Em luôn dậy từ rất sớm, làm bữa sáng rồi trở lại giường nằm cùng tôi, chờ tôi dậy.

Bữa sáng đôi khi là sandwich cá ngừ, một bát salad hoa quả hoặc đôi khi chỉ là một lát bánh mì cháy cạnh và tách cà phê đen nóng. Nhưng dù là gì thì tôi vẫn ăn rất ngon lành, lí do chủ yếu là ở người làm bữa thôi.

Em thường chỉ ăn rất ít, miệng lại mãi hát theo lời nhạc của Leonard Cohen, mà thường sẽ là bản Winter Lady. Tôi không biết em thích gì ở nó, nhưng tôi mặc, miễn là em thích, tôi sẽ thích.

" Traveling lady, stay while. Until the night is over. I'm just a station on your way. I know I'm not your lover."

Em luôn thích thú đặc biệt với đoạn này. Hát ngân nga, vẻ rộn rã. Đã có lần tôi hỏi, và em thid cười dịu dàng.

- Vì nó buồn.

Tôi hơi ngạc nhiên, em se sẽ hát lại câu cuối.

" I know I'm not your lover."

Và rồi quay qua nhìn tôi, đôi mắt nâu đẹp đẽ khiến tôi mơ màng.

- Buồn mà, phải không Joon?

Tôi trệu trạo nhai bánh, khá lúng túng. Tôi nghĩ mình đã làm gì khiến em buồn ư? Hay em cần một lời yêu rõ ràng...

- Joon, đừng suy nghĩ quá nhiều. Em chỉ thích thôi mà?

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jan 22, 2024 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

NamSeokGa | Một Chút Tình Yêu ᶻ 𝗓 𐰁Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ