2.

153 24 10
                                    

Bàn ăn đánh lẽ chỉ ba, tối nay lại là bốn. Thức ăn cũng vì thế mà trở nên bớt ngon miệng. Phía bên kia, nhị vị tiểu thư và thiếu gia vẫn tỏ ra không có gì, dường như mặc kệ Sonu lúng túng.

"Ta xong rồi. Các con cứ tiếp tục dùng bữa."

"Đợi đã!"

Konon hốt hoảng suýt thì đánh rơi đũa. Sáu con mắt lấp lánh hướng theo người chuẩn bị đứng dậy khỏi mâm cơm. Sonu hơi chột dạ vì đám nhóc này chưa bao giờ có thiện chí với mình suốt nhiều năm qua. Không lẽ lại gây rối ở đâu rồi?

Nghĩ đến thế, Sonu hốt hoảng trợn tròn mắt. Tư thế chuẩn bị chống dậy khỏi bàn ăn cũng gấp gáp trở về vị trí cũ. Giọng điệu bất lực không giấu được lo lắng .

"Konon... Con lại đánh nhau với thiếu gia nhà nào hả?"

"Không. Sao người lại nói thế??"

Phu nhân nhìn thiếu niên ngồi giữa.

"Thế là Riki. Đánh mạt chược thua tiền ai nữa phải không? Lần này nợ bao nhiêu?"

"Người nghĩ tôi là loại người gì vậy. Trả xong nợ rồi nhé!"

"Sola..."

"Không phải con!!!"

Con bé xấu hổ ném đũa xuống bàn kêu lách tách, bị Riki khẽ nhẹ vào tay.

"Sola hư. Không được cư xử như thế!"

Sonu thở phào, khuôn mặt thanh thản như vừa được tái sinh chuyển kiếp. Ơn trời không xảy ra chuyện gì lớn, thực sự việc đi xin lỗi rồi bồi thường cho nạn nhân hay trả nợ khắp nơi quá sức ám ảnh rồi.

"Nghe nói ngày kia người sẽ đi họp thường niên với các gia chủ đến cuối tuần sau mới về. Bọn con muốn hỏi người có thể về sớm một chút được không ạ."

Konon trong lòng thấp thỏm vẫn ngồi ngay ngắn dò hỏi.

Cuộc họp thường niên _ nơi soi xét lẫn nhau thì nhiều mà thảo luận lại ít, thật khiến quá phụ như cậu đau hết cả đầu. Nhớ lại năm đầu tiên làm gia chủ, Sonu bị đám quý tộc đem ra bàn tán, bản thân lại chỉ có thể đứng giữa hồng tâm cho từng lời kẽ sắc như dao phóng đến. Thật may mắn vì có người chịu đứng ra bệnh vực cô, mọi chuyện ổn thoả đâu đó.

"Ta có thể, nhưng để làm gì vậy?"

"Không có gì."

Riki đáp khi nhấc đũa gắp một miếng cá tráp đỏ. Ba đứa trẻ vờ như chưa từng có gì xảy ra, tiếp tục thưởng thức bàn đồ ăn tươi sống. Cậu cũng chẳng buồn đáp lại, để hầu nữ dìu mình về phòng nghỉ ngơi.


-


Chẳng mấy mà đến ngày Sonu lên đường. Trà cũng đã châm, thức ăn sáng cho đám trẻ cũng đã nằm trong nồi hấp. Trong màn sương sớm giăng lối, Sonu và tuỳ tùng khẽ bước, chuẩn bị ra kiệu tiến đến ngọn núi nơi diễn ra cuộc họp thường niên.

Băng qua tiền viện, rời khỏi ánh đèn le lói trong phủ thì cái se lạnh bởi đất trời giao thoa càng thấm vào xác thịt. Sonu kéo nhẹ áo choàng nâu sẫm phủ kín chiếc yukata màu xanh cổ điển để ấm hơn một chút.

Sunki - Tựa gấmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ