ME & YOU

2.1K 191 0
                                    

Sau khi hoàn thành việc đánh dấu đầu tiên, Trịnh Vĩnh Khang và Trương Chiêu rơi vào tình huống khó xử.

"Thật kỳ lạ."

Trịnh Vĩnh Khang mô tả nó với bạn bè của mình.

"Nếu anh trai của bạn cắn bạn vì anh ấy muốn mọi người có thể làm việc tốt, bạn vẫn có thể hòa hợp với anh ấy như những đồng nghiệp bình thường chứ?"

"Tại sao không?"

Bạn cậu vui vẻ nói bằng giọng Tứ Xuyên đích thực:

"Tôi là Beta. Dù anh ấy có cắn chết tôi thì chúng tôi vẫn là bạn bè."

Nhưng tôi không phải con mẹ nó !

Trịnh Vĩnh Khang sụp đổ.

Cậu muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu gặp nhiều rắc rối hơn cả lông trên người. Nhưng báo cáo khám bệnh của bệnh viện lại ghi rõ ràng giới tính trắng đen của cậu,điều này không thể thay đổi được và cậu dù không muốn thế nào cũng phải chấp nhận.

Hãy chấp nhận và sau đó nhanh chóng tìm một người phù hợp để đánh dấu cho mình.

Thật tuyệt.

Cậu muốn tóm lấy đồng đội và nói:

"Này các bạn, chúng ta là anh em. Thỉnh thoảng các bạn có sẵn sàng cho tôi một chút pheromone để đảm bảo rằng tôi không đột nhiên nổi giận trong khi chơi game không?"

Thật là bùng nổ, có một loại vẻ đẹp mạnh mẽ vô trách nhiệm.

Nhưng thực ra cậu đã nói thế.

Bởi vì cậu không thể nghĩ ra cách nào khác tốt hơn.

Vì vậy, vào một đêm rất bình thường, Vĩnh Khang đã đưa ra yêu cầu rất vô lý này với người bạn đời của mình.

Người ở hàng đôi không ai khác chính là Trương Chiêu , lúc đó anh ta dường như đang trong trạng thái tinh thần buồn ngủ, đang nói nhảm về điều mà người bình thường sẽ không bao giờ nói, thì đột nhiên nghe thấy câu hỏi đột ngột của Trịnh Vĩnh Khang , anh tháo tai nghe ra nhìn cậu

"Em vừa nói gì cơ? Anh không nghe thấy."

Sự xấu hổ muộn màng khiến giọng nói của Trịnh Vĩnh Khang to hơn.

"Em nói, anh có thể cắn em được không ?"

Trịnh Vĩnh Khang cũng cảm thấy yêu cầu này là quá đáng.

Đây không phải là chuyện tầm thường như mượn tai nghe hay bật lửa. Đây là lời mời đánh dấu tạm thời, cố định, lâu dài, ít nhất mỗi giây phút họ vẫn sát cánh chiến đấu trên sân, dấu ấn này sẽ tồn tại giữa họ.

"Anh không muốn cũng không sao," Trịnh Vĩnh Khang gãi đầu, "Em đi tìm người khác. Dù sao mọi người cũng...."

"Được rồi, đến đây."

" Hả ? "

Trương Chiêu có chút thiếu kiên nhẫn, vẫy tay với cậu ta:

 (AOB) The First Mark Belongs To You | ZKNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ