Chap 9: Trận đấu đầu tiên
Ăn cơm tối xong, tôi lao ngay ra ngoài, đến địa điểm lần trước đã gặp mũ lưỡi trai, gọi toáng lên
- Anh ra đây đi, tôi biết là anh ở đây, mau ra đi!
Từ trong bước tường gạch, một cái bóng đen từ từ bước ra, mũ lưỡi trai đứng trước mặt tôi, lạnh lùng hỏi
- Có chuyện gì?
- Là anh làm đúng không? Đừng có giả vờ, tôi biết chính anh đã dán lá thư đó!- tôi tức điên lên, xả như súng liên thanh
Hắn chẳng có vẻ gì ngạc nhiên, vẫn nhìn tôi, bình thản
- Đúng! Là tôi!- Anh....anh điên sao mà làm thế? - Tôi hét lên
- Cô đã nhận lời đánh bại Hoàng Thiên Vũ, việc tuyên chiến có gì là lạ?
- Đó là việc của tôi, tôi sẽ tự nghĩ cách
- Nghĩ cách? - Hắn cười nhạt - cô có thể nghĩ ra cách gì? Hay là định giành chức vô địch của hắn bằng trí thông minh đáng ngưỡng mộ đó?
- Đừng có nhạo báng tôi! Tôi tức giận, hằn học nhìn hắn
Đúng lúc đó thì có người đi đến. Tôi quay lại nhìn, vừa quay ra thì đã không thấy mũ lưỡi trai đâu nữa. Chỉ có tiếng hắn vọng lại
- Nếu cô muốn lấy lại hồ sơ. Hãy chiến thắng trong lần này!
Sau đó thì cả người lẫn tiếng đều mất dạng.
Khuôn mặt tôi xẹo xuống, không biết nên dùng biểu cảm gì để diễn tả cảm xúc lúc này của mình. Chiến thắng ư? Chiến thắng Hoàng Thiên Vũ ư?
Có thể chiến thắng nổi sao?
Tôi lẫn thẫn trở về pòng. Cả đêm nằm trên giường mà cứ lăn qua lăn lại. Câu nói trong đầu cứ vang lên không ngừng
Đánh bại Hoàng Thiên Vũ! Phải đánh bại Hoàng Thiên Vũ!Thật không ngờ có ngày, tên xấu xa đó lại chui cả vào giấc mơ của tôi. Đúng là ở đời, không thể nói trước được điều gì!
Sáng hôm sau
Vừa gặp tôi ở lớp, Hoàng Thiên Vũ đã dõng dạc tuyên bố
- Ba ngày sau chúng ta sẽ thi vòng một, tổng cộng ba vòng thi, ai thắng hai vòng coi như chiến thắng. Đề thi và địa điểm cho cậu tự chọn. OK?
Nhìn vẻ mặt đắc thắng của cậu ta, tôi quả thật muốn thắng ghê ghớm. Nhưng mong muốn và hiện thực, quả thật cách nhau rất xa!Cả buổi chiều, tôi loanh quanh trên phố, nói là đi tìm việc làm thêm nhưng trong đầu chỉ quẩn quanh mỗi ý nghĩ làm sao đánh bại được Hoàng Thiên Vũ. Phải ra đề thế nào để hắn không giải được.
Có lẽ do không để ý, tôi va ngay vào hai người đi đường. Tôi vội cúi người xin lỗi, rồi lại lật đật bỏ đi. Bất ngờ hai người đó kéo mạnh tôi lại, tôi mới giật mình nhận ra hai bà bạn quý hóa.
- Ơ....các....các cậu!
Trong khi tôi ngơ ngác lẫn ngạc nhiên thì Phương oang oang, gạt phắt lời tôi
- Có thật là bà đã tuyên chiến với Hoàng Thiên Vũ không vậy? Bà có bị làm sao không thế? Hả? Hả?
- Đúng đó, bỏ ngay cái ý định điên rồ đó đi! - Yến đế thêm vào
Tôi tức nổ mắt, chúng nó rõ ràng là bạn thân của tôi. Ấy thế mà cứ có chuyện lại nhảy qua bênh người ngoài, trù dập tôi. Ai nói là tôi không thắng nổi Hoàng Thiên Vũ. Hắn ta thì có gì là ghê ghớm!
Tôi lườm lườm hai con bạn, giọng chắc nịch.
- Tôi nhất định sẽ đánh bại hắn! Chờ xem!
Tôi đâu có phải người dễ dàng bỏ cuộc vì vài lời khiêu khích. Tôi không tìm việc nữa, vội vã trở về Kí Túc Xá. Tiền giờ không phải là vấn đề, quan trọng là tôi đánh bại được hắn, tên Hoàng Thiên Vũ đó!Tôi chống tay lên cằm, mắt nhíu lại suy tư, noron trong não được hoạt động hết công suất, tôi nghĩ ngợi, đắn đo. Một hồi vẫn chẳng nghĩ ra gì cả.
Đề gì thì Hoàng Thiên Vũ không giải được?
Câu đố? Đúng rồi, là câu đố. Cậu ta có tài giỏi đến đâu, ắt vẫn phải gặp câu nào bó tay.
Mừng húm khi tìm ra đề, tôi chạy vọt ra khỏi phòng, suýt nữa và vào Vĩ đang đi vào. Tôi hớt hải chẳng kịp giải thích, một mạch chạy tiếp.