1

161 29 0
                                    

Song Hyeonmin cho rằng cuộc sống một mình thật ra không quá đáng sợ, dù hiện tại nền văn minh mà hắn biết sớm đã không còn.

Thảm họa thiên nhiên là thứ con người đã lường trước từ lâu nhưng đến cuối cùng vẫn chẳng thể thay đổi được kết cục.

Con người có xứng đáng với điều đó hay không, hắn chẳng biết cũng chả muốn quan tâm quá nhiều. Vì Song Hyeonmin đơn giản chỉ đặt tâm sức vào chính bản thân mình.

Nền văn minh nhân loại đã hoàn toàn sụp đổ, những nơi hắn từng biết bây giờ chẳng còn lại gì. Thứ duy nhất còn tồn tại chính là nguồn cơn cho mọi thứ, thiên nhiên. Con người, sinh vật trước đây thống trị tất cả, bây giờ lại như quay về trăm nghìn năm trước. Hắn thấy may vì bản thân đã lựa chọn con đường đơn độc, ít nhất hắn sẽ không phải sống vì ai, hay vì bất kỳ lý do gì mà phải làm những điều mà hắn cảm thấy không xứng đáng.

Điểm đến lần này hắn lựa chọn chính là Daegu, nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất từ cơn siêu địa chấn. Mọi thứ đều đã sụp đổ và hầu hết kiến trúc đã bị chôn vùi dưới đất đá. Hắn nghĩ mình sẽ tìm thêm được kha khá vật tư ở nơi này. Vì suy cho cùng, đa số những nhóm người sống sót mà hắn gặp ở thời điểm hiện tại, đều có xu hướng sống ở khu vực đồng bằng hơn là di chuyển đến các nơi khác.

Dù gì những cơn địa chấn vẫn chưa có hồi kết, còn sóng thần thì lại hoạt động theo chu kỳ. Nên hiển nhiên, việc đồng bằng trở thành địa điểm ưu tiên cũng chẳng phải điều kỳ lạ.

Nhưng Song Hyeonmin lại là một kẻ thích sự mạo hiểm, cái lợi hắn có được từ nơi đấy chắc chắn sẽ đáng với những gì hắn phải bỏ ra, nên chút vấn đề này với gã trai thật ra cũng chẳng hề hấn gì.

Chỉ là, dù tính trước nhưng vẫn chẳng ngờ, ngay ngày đầu tiên hắn tới đây, một cơn địa chấn đã đột ngột đánh úp.

Mức rung chấn so với mọi khi chỉ có thể xếp vào hạng xoàng. Nhưng vì ngay trước đấy đã có một cơn bão kéo dài hơn cả tuần trời dẫn đến kết cấu tệ hại của khu vực, vậy nên hậu quả để lại nơi đây thật sự một lời khó mà hết.

Phần lớn kiến trúc vốn chẳng nguyên vẹn nay đã biến thành đống đá lớn nhỏ lộn xộn nằm chất chồng lên nhau. Thế này thì có vẻ con đường tiếp theo sẽ không dễ dàng rồi.

Nhưng Hyeonmin không sợ, vì nếu sợ thì ngay từ đầu hắn đã chẳng đâm đầu vào đây.

Hành trình của hắn sau đó chỉ có thể gói gọn trong hai chữ "nhàm chán". Sáng loanh quanh mấy tòa công trình đổ nát tìm vật tư, tối về tự mình nghỉ ngơi đôi chút. Nơi này, trừ hắn ra có lẽ cũng chẳng còn sinh vật sống nào khác.
Điều này làm Song Hyeonmin hơi chán, thế này hơi không có tính cạnh tranh nhỉ?

Và có lẽ, ông trời cũng cảm thấy điều đó, ít nhất là cảm thấy rằng hắn đã cô đơn quá lâu và cần có gì đó để cuộc hành trình này thêm màu sắc. Thế là, vào một buổi sáng khi hắn mở vòng tìm kiếm xa hơn mọi khi, Song Hyeonmin đã tìm thấy một bộ quân trang bị ai đó bỏ lại.

Đây là một bộ quân trang chuyên nghiệp, súng đạn cũng như những dụng cụ cần thiết đều có đủ chẳng sót thứ gì. Nếu tìm lý do để chê, thứ duy nhất khiến hắn chẳng hề hứng thú, chắc có lẽ chính là chiếc bộ đàm chỉ thể liên lạc trong kênh nội bộ.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Apr 23 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

「𝐌𝐄𝐓𝐄𝐎𝐑𝐈𝐓𝐎 𖥔 00h00」 Vụng Trộm Tương Tư Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ