Vết nứt là nơi ánh sáng chiếu vào

857 62 23
                                    

1.
Lee Minhyeong vừa mới tắt stream, đúng lúc bắt gặp Ryu Minseok đang mặc lại áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài. Tâm trạng của em dạo này không ổn lắm, đã là chuyện từ gần nửa tháng nay. "Bận rộn quá nên tớ thấy trong người hơi không khoẻ thôi, nghỉ ngơi vài bữa là ổn.", Ryu Minseok chỉ giải thích qua loa như thế.

Khuôn mày nhỏ nhắn hơi cau lại, em cúi gằm mặt, không nhìn vào mắt nó. Minseokie vẫn không giỏi nói dối chút nào. Tần suất tụ tập bữa khuya cùng Choi Wooje và Moon Hyeonjun cũng đột ngột giảm hẳn.

"Minseokie, cậu đi ăn đêm à?" Có cần tớ đi cùng cậu không? Tớ không muốn để cậu một mình những lúc thế này.

"Ừ, tớ có hẹn với Hyukkyu hyung."

À, lại là Hyukkyu hyung.

"Vậy cậu đi đi. Ăn ngon miệng." Lee Minhyeong cố gắng nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể, xoay người quay trở lại phòng mình.

"Tôi cũng không rõ gần đây cậu ấy đang gặp vấn đề gì. Minseokie luôn là một tuyển thủ xuất sắc, nên tôi chỉ muốn gửi lời cổ vũ chân thành đến cậu ấy.", Lee Minhyeong đã trả lời như vậy trong buổi phỏng vấn chiều nay, khi phóng viên hỏi nó về trạng thái của hỗ trợ nhỏ.

Bot lane là một thể, Gumayusi và Keria là cặp đôi đường dưới mạnh mẽ nhất. Ba năm đồng hành cùng ngôi sao thứ tư trên ngực áo có lẽ đã thực sự minh chứng cho câu nói nó luôn treo trên cửa miệng, nhưng vẫn không thể đưa nó đến gần được trái tim em. Lee Minhyeong biết, mình là người đến sau. Lee Minhyeong cũng biết, nó đã luôn bỏ lỡ.

Nó đã bỏ lỡ ánh mắt trong veo nhưng đầy lửa nhiệt huyết của em thuở mới vào nghề, khi ấy em chẳng có nhiều mối bận tâm hay lo nghĩ. Nó đã bỏ lỡ khoảnh khắc đáng lẽ có thể cho em một vòng ôm vững chãi, khi hỗ trợ run rẩy gục ngã dưới cơn mưa pháo giấy ở San Francisco. Nó đã bỏ lỡ nhiều điều, cả những hạnh phúc lẫn yếu mềm của em. Mọi người vẫn thường nói, thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, nhưng thời gian cũng là thứ duy nhất mà con người không thể nắm lấy được. Vết thương cũ có thể lành, tình cảm lâu ngày cũng có thể nhạt phai. Có điều, tiếc nuối mới là thứ làm người ta day dứt nhất. Những gì bỏ lỡ mới khiến lòng người mãi vấn vương, vết sẹo còn lại cũng sẽ không bao giờ biến mất.

Lee Minhyeong vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Choi Wooje vừa mới gửi tin nhắn đến.

wooje_us

anh hỏi xem minseokie hyung có ăn khuya không giúp em với
không thấy anh ấy trả lời kakao

cậu ấy đi ăn với anh deft rồi

ò, vậy thì thui

minseokie có nói gì với em không?
về trạng thái gần đây ấy

một ít
lịch trình căng thẳng
scrim cũng có vấn đề mà
thêm cả mấy lời không đâu trên mạng nữa
chắc là anh ấy cần thêm chút thời gian

ừ, anh biết rồi

Lee Minhyeong nhìn chằm chằm vào mấy dòng tin nhắn. Trớ trêu thật, đến cả câu hỏi "Cậu có ổn không?", nó cũng thấy mình không có cách nào nói ra thành lời. Lee Minhyeong không phải bạn chơi hợp cạ, có thể nhí nhố ồn ào cùng em cả ngày như top rừng. Nó cũng không phải người anh lớn điềm đạm và đáng tin của em giống như Lee Sanghyeok. Là nơi em tìm về để giãi bày, dựa dẫm những khi mỏi mệt, lại càng không phải. Nó biết, Kim Hyukkyu mới là vùng an toàn của em.

GURIA • ❥ • Đặt một nụ hôn lên tâm hồn nứt rạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ