undercurrents

531 53 0
                                    

formula 1!au

Nhiều lúc Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy như thể Trương Chiêu giữ một phần bạo lực bên trong mình. Cái cách vai anh chảy máu sau mỗi cuộc đua, màu đỏ giận dữ thấm qua cả bộ đồ chống lửa màu trắng, chói mắt hệt như màu tóc mới. Cái cách những vết thương trên vai Trương Chiêu không bao giờ lành, thời gian nghỉ giữa hai chặng đua chỉ kịp cho chúng dịu đi và đóng vảy trước khi lại rách toạc ra khi anh ngồi vào xe, vai sụp xuống, cả cơ thể co lại trong cái buồng lái thậm chí còn không đủ lớn cho một người trưởng thành cao tới một mét tám. Cái cách anh đua như thể họ không có ngày mai, từng giây trôi qua là từng giây anh gần hơn với cái chết; cái cách chiếc xe màu xanh lam đậm chen vào những chỗ trống bé nhất và vụt qua trước mắt cậu, Trương Chiêu vươn tay giành lấy từ Trịnh Vĩnh Khang những con điểm nhỏ nhoi nhất. "Tôi phải giết anh ta mới được", cậu nghĩ, nhưng cậu không nói ra, vì radio còn đang bật và cậu không muốn mọi người nghĩ về cậu như một kẻ nhỏ nhen thất bại.

Nhiều lúc Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy như thể Trương Chiêu giữ một phần bạo lực bên trong mình. Cái cách anh vò mạnh đầu cậu khi Trịnh Vĩnh Khang về nhà với một mái tóc mới, cả mái đầu trắng xoá như thể được phủ một lớp tuyết dày, giống hệt màu tóc lúc bấy giờ của anh. "Tóc em xơ rồi, cứng quá," Anh nói, không vui cho lắm, nhưng những ngón tay vẫn không rời khỏi tóc cậu. Cái cách anh chơi game, những ngón tay thon dài dùng thường dùng để nắm chặt lấy vô lăng nhảy nhót trên bàn phím máy tính, và ánh mắt anh là một sự thích thú khó có thể diễn tả bằng lời. Cái cách anh đẩy cậu đập vào tường một buổi tối muộn nào đó, khi cánh cửa thang máy dẫn lên phòng họ vừa đóng lại và cả hai đều chuếnh choáng say; trông Trương Chiêu như sáng rực lên dưới ánh đèn lấp lánh, và hai gò má anh đỏ hồng dưới tác dụng của cồn. Lưng Trịnh Vĩnh Khang đau điếng, dư chấn từ những lần chiếc xe nảy lên ở cuộc đua lúc ban chiều vẫn chưa vơi đi, nhưng những nụ hôn của Trương Chiêu thì dồn dập đến mức cậu không thể nghĩ được gì khác ngoài cảm nhận vị máu trên lưỡi mình.

Nhiều lúc Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy như thể Trương Chiêu giữ một phần bạo lực bên trong mình. Cái cách anh cắn lên gáy cậu, răng nghiến chặt vào nơi da thịt dễ tổn thương nhất, dễ rách nhất. Cái cách anh siết lấy cậu, đầu vùi vào hõm cổ Trịnh Vĩnh Khang, vòng ôm chặt đến nỗi cậu tưởng như mình không thể thở được; mái tóc tẩy trắng tinh của anh cọ vào cằm cậu ngưa ngứa như lông của một con mèo. Cái cách bàn tay anh chạm lên da thịt trần trụi của cậu, nóng như có lửa đốt, nhẹ nhàng và dịu dàng như thể anh đang chạm lên bong bóng nước - chỉ cần dùng một chút lực thôi nó sẽ vỡ ra; nửa giây sau, Trịnh Vĩnh Khang sẽ cảm nhận được một lực nhấn rất mạnh ngay giữa bả vai cậu, khiến cả cơ thể cậu như thể chìm vào trong tấm nệm mềm tại một khách sạn nào đó. Cái cách Trương Chiêu luôn để lại những vết bầm trên cơ thể cậu, những vết bầm chỉ thuộc về một mình anh; khi họ làm tình, những đầu ngón tay của anh luôn bấu mạnh vào da thịt Trịnh Vĩnh Khang như thể anh đang cố lấy thứ gì đó ra khỏi da thịt cậu mà không cho phép cậu từ chối.

Người ta nói về Trương Chiêu như thể hiện thân của sự dịu dàng. Chỉ Trịnh Vĩnh Khang mới biết những gì được chứa bên trong anh; phần ẩn giấu mà Trươmg Chiêu không bao giờ sẵn sàng cho bất kỳ ai xem, nhưng anh vẫn tự xé mình ra để cậu nhìn vào.

zzkk | nocturne op. 9 no. 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ