37

215 18 0
                                    

tôi ngỡ ngàng nhìn cô, trên đầu toàn dấu chấm hỏi, được luôn đó hả. tôi chưa hiểu lắm, thế là hỏi lại chủ nhiệm.

"được hả cô? mà học như nào ạ?"

cô chủ nhiệm à một tiếng, từ tốn giải thích cho tôi hiểu, "cô nhớ hình như em học xong chương trình 11 rồi nhỉ? thầy dạy toán lớp mình là chủ nhiệm lớp 12 chuyên, thầy có nói với cô rồi."

tôi gật gù, chẳng trách. hôm kia trong lớp tôi có hỏi bài thầy nhưng mà không phải bài ở lớp mà là bài tập toán trong cuốn sách bài tập toán 11 tôi mua ở ngoài nhà sách, chương trình lớp 10 tôi đã học xong ở nhà rồi, hồi mà được nghỉ hè ấy.

tôi không nói gì thêm với cô nhưng vẫn đăm chiêu cho đến lúc ngồi vào bàn ăn tối với gia đình, bản thân tôi thì là một đứa lâu lâu hay tùy hứng, sợ bản thân quyết định sai nên đành bàn trước với mẹ.

nào ngờ mẹ nghe xong thì không có lo lắng gì xấc, quý bà đáng yêu cầm chén cơm đầy mừng rỡ không giấu được niềm tự hào. 

"nong giỏi quá, cứ đồng ý với cô đi. biết đâu sau này còn vào đại học trước mấy bạn thì sao."

"vào đại học trước thì có gì ngầu đâu ạ, con tính xin mẹ học xong cấp 3 cho con đi du học nữa kìa."

tôi đẩy đẩy gọng kính, gắp miếng thịt bỏ vào miệng nhưng chợt nhớ ra gì đó, thế là gấp nói quá nên mém sặc cơm.

"mẹ cho đi cắt kính mới nha, hình như lên độ rồi."

mẹ tôi dịu dàng vuốt lưng, sau khi mắng yêu một tiếng thì cũng đồng ý. bây giờ đã qua tháng 11, trường tôi sẽ thi cuối kỳ xong trước lễ giáng sinh, theo cô sắp xếp thì đầu tuần sau tôi sẽ qua lớp 12 để học toán.

hôm nay lớp tôi có hai tiết trống, nhỏ prim ngựa ngựa làm đẹp với mấy đứa con gái trong lớp nên không đi cùng tôi xuống thư viện nên tôi đành đi một mình. hôm trước lúc tôi vào đó mượn sách thì thấy được một cuốn sách trinh thám khá hấp dẫn nhưng lúc đó đang vội mượn sách để về lớp nên tôi không lấy nó, hy vọng nó vẫn chưa bị ai đó mượn mất.

vừa nghĩ tôi vừa tăng nhanh bước chân, chạy qua dãy hành lang dài mới đến thư viện. tôi theo trí nhớ đi qua mấy hàng giá sách, may mắn là quyển trinh thám vẫn còn đó nên tôi mượn liền luôn. 

dạo này tôi rất hay đi ra sân bóng rổ, một là do ở đó có nhiều cây xanh, vừa mát vừa thông thoáng nữa. hai là ra ngồi xem mấy bạn mấy anh chơi bóng rổ, tôi cũng muốn chơi thử. nhìn bản thân tôi cao gầy nhưng thể lực tôi khá là kém, chưa kể đến chuyện tôi còn cận lòi ra nữa nên bộ môn này với tôi không có hy vọng gì lắm.

mượn được quyển sách rồi thì nghĩ sẽ vui lắm, ai dè chiều hôm đó về nhà bị mẹ mắng cho một trận. bị người ta chơi bóng sao mà bị ném thẳng vào mặt, mũi chảy máu, kính bị méo xẹo qua một bên.

"may sao kính không vỡ rồi chọt vào mắt đấy! không thì con trai mẹ bị chột mất một con mắt." 

"mẹ có đang an ủi con không vậy?"

tôi cạn lời với mẹ, bà ấy không mắng mà thường mỉa mai bằng mấy lời hài hước. 

lúc quả bóng đập thẳng vào mặt tôi, tôi dường như mất nhận thức trong vài giây. ngay lúc đó có một bàn tay to tướng chộp lấy tay tôi rồi kéo tôi dậy, mắt kính bị hất văng đi đâu đó được người ta nhặt lại rồi đeo giúp lên mặt.

[pondphuwin] gnascheNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ