4.

17 3 0
                                        

"Mau trói tiểu thiếu gia lại."

"Tuân mệnh."

Lâm Phái nép vào một góc, Thiên Tả túc trực bên cạnh cô, còn Thiên Hữu thì trông coi ở ngoài cửa.

Bởi vì nhiều người tiến vào cho nên trong phòng nháy mắt trở nên có chút chen chúc.

Kiều Âm hiếm khi không có tò mò, ngó đông ngó tây mà vẫn đối mặt với Lâm Phái.

— Thật kỳ quái, tại sao nàng vừa nãy lúc thì có thể đụng vào người này, lúc thì không thể đâu? Chắc chắn đó không phải là ảo giác, nàng còn đặc biệt thử chạm lại lần hai. Hơn nữa, ánh mắt người này vì sao nhìn nàng như vậy, làm nàng cảm thấy là lạ. Ánh mắt kia quá mức nóng rực...

Lâm Phái cũng cảm thấy Kiều Âm cực kỳ đặc biệt. Cô cơ hồ là dùng loại ánh mắt tham lam nhìn chăm chú vào sắc thái duy nhất giữa thiên địa này.

— Vì sao cô chỉ có thể nhìn thấy màu sắc ở trên người tiểu quỷ này? Hơn nữa thời điểm sử dụng cộng tình, tiểu quỷ này cư nhiên cũng bị kéo đi vào, theo lý thuyết hẳn là không có khả năng.

Nạp Lan Thư Hữu phát ra thanh âm "ngô ngô" trong miệng, ánh mắt hoảng sợ.

Lâm Phái xoay đầu, biểu tình trên mặt không có biến hoá chút nào.

— Hiện tại mới muốn thoát ra? Đã chậm.

Giúp người giúp cho trót, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên[1].

[1]: Ý chỉ, làm việc tốt thì cần phải làm đến nơi đến chốn, phải có trách nhiệm tới tận cùng. Nếu ta chỉ làm một nửa rồi không quản nữa, rất có khả năng việc đó sẽ trở thành chuyện xấu, từ đó mà tăng thêm tội nghiệp.

Tình huống nếu là không có tìm được bản thể của A Khôi và làm cho "nó" chạy trốn được, "nó" chắc chắn sẽ lại gây tai hoạ cho người mới. Vậy nên nhất định phải đem "nó" giải quyết hoàn toàn mới được.

A Khôi đã sớm bị lạc đường, trở thành một cái rõ đầu rõ đuôi tai hoạ.

Thời điểm ban đầu hoá thành "người", "nàng" gặp phải đãi ngộ không công bằng dẫn đến trong lòng có hận. Ở lúc ra tay sát hại người đầu tiên, "nó" không có khả năng còn sạch sẽ nữa.

"Nó" vốn là con rối gỗ không có tâm, chỉ biết đi theo thao tác của chủ nhân, bị khống chế nhất cử nhất động nên cho dù "nó" có biến thành "người" thì cũng như cũ không có tâm. "Nó" giết người vì thoả mãn chính mình, không áy náy, không chột dạ.

"Ngô ngô."

— Thả ta ra đi, ta không dám làm như vậy nữa. Ta cũng sẽ không xuống tay đối với hắn.

A Khôi biết, nếu bản thể của mình thật sự bị thiêu huỷ thì sẽ không còn có khả năng sống tiếp được.

"Ngươi đừng tin tưởng nó."

Kiều Âm vội vàng nói. Đứa bé này tuyệt đối là một cái kẻ ác, nếu buông tha cho nó thì nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.

"Ta biết."

Lâm Phái khẽ khàng lên tiếng khiến cho Thiên Tả hơi ngẩng đầu nhưng không có nhìn về phía cô ấy, chỉ coi như cái gì đều không nghe được.

[Bhtt][Edit] Gặp quỷ hàng ngày sau khi giả mùNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ