Chapter 1: Luck

167 10 2
                                    

Những ngón tay của Ying Xing đã thấm mùi sắt qua nhiều năm. Ying Xing "trẻ" hơn so với các đồng nghiệp. Tuy nhiên, anh lại là người có lòng bàn tay đầy mùi kim loại. Gần như có thể nếm được nó trên da anh. Anh là người có vết than hồng, vết cắt và màu xám của sắt. Anh là người nhận biết rõ nhất từng cú đập của búa vào thanh kiếm, người biết khi nào thì lửa đủ nóng hoặc khi nào thuỷ tinh cần thổi.

Bàn tay của anh có thể tạo ra thanh kiếm nặng nhất hoặc đồ chơi nhẹ nhất.

Chúng chế tạo ra các báu vật.

"Ta đơn giản là không thể tin được rằng ngươi đã rèn ra thứ này! Ngay cả một người tộc trường sinh cũng không thể đạt đến mức độ hoàn hảo này! Hơn nữa, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Chắc chắn là ngươi đã trộm nó rồi!"

Ying Xing đảo mắt.

Tài năng luôn mang đến sự ngưỡng mộ của người khác, nhưng trên hết nó lại mang đến sự đố kỵ. "Đó là một lời buộc tội nghiêm trọng đấy, gọi tôi là kẻ trộm sao. Tôi đã tạo ra và rèn thanh kiếm này. Nếu anh không muốn thì hãy trả lại đây".

"Ý-ý ngươi là sao? Ngươi không rèn thanh kiếm này! Đừng có nói dối để cảm thấy giỏi hơn tôi!"

"Tôi giỏi hơn anh, Ashun." Ying Xing chỉ đơn giản trả lời. "Anh không để ý à?"

Có người trong đám đông ho. Một người khác thì bật ra tiếng cười. Ashun đỏ mặt vì xấu hổ.

"Ta sẽ chứng minh ngươi sai! Cả hai chúng ta đều cố gắng rèn thanh kiếm này và ai làm nó giống với thanh nguyên bản nhất sẽ chiến thắng."

"Anh đang yêu cầu tôi làm lại một thanh kiếm tôi vừa rèn?" Ying Xing thở dài. "Tôi sẽ không lãng phí thời gian của mình với sự ghen tuông trẻ con của anh. Đi chơi với người khác đi."

"Ta hơn ngươi 196 tuổi!"

"Vậy mà tôi lại vượt mặt trước anh nhiều năm."

Ying Xing bắt đầu rời đi.

Ashun bật ra một tiếng cười nghẹn ngào. "Người Tộc Đoản sinh này sợ sao?"

Ying Xing quay về phía người đàn ông với ánh mắt khó chịu. Đám đông nín thở.

"Anh tự chuốc lấy đấy."

Đó là một thất bại nặng nề đối với Ashun. Thanh kiếm không chỉ giống hệt nhau về hình dáng, trọng lượng và cảm giác chạm mà nó còn sắc bén hơn so với thanh kiếm trước đó. Để so sánh, tác phẩm của Ashun dường như là nỗ lực đầu tiên của người mới bắt đầu.

Ashun cắn môi, đầy xấu hổ và tức giận. Điều tồi tệ nhất là thừa nhận rằng mình đã sai và thua kém về tài năng so với một kẻ thuộc tộc Đoản sinh. Anh dựng tóc gáy khi chỉ nghĩ đến việc xin lỗi. Anh ta lợi dụng mọi ánh mắt đang đổ dồn vào Ying Xing để bỏ trốn.

Ashun bỏ chạy với lời hứa sẽ trả thù trước khi một bàn tay tóm lấy anh thật chặt ở góc phố.

"Ngươi nên xin lỗi." Giọng nói đập thẳng vào mặt anh. Anh bắt gặp một ánh mắt xanh băng giá. Như muốn xuyên qua mình. "Ngài L-Long T-"

"Ta bảo: Xin lỗi đi."

Vòng tay người kia siết chặt hơn. Ashun lắng nghe bản năng của mình và tuân theo. Ngượng ngùng, anh quay trở lại đám đông. Ying Xing được bao quanh bởi một số đệ tử của mình, đang nghiên cứu vũ khí của mình. Họ cau mày khi nhìn thấy Ashun, trông xanh xao và môi run rẩy.

[TRANSFIC-XINGYUE] The scent of iron on your handsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ