03.
Noh Taeyoon đang giữ một bí mật, điều mà chỉ riêng cậu mới biết, như một giọt sương mong manh lấp lánh dưới ánh nắng sớm mai. Đó là cậu đã phát hiện ra rằng mình và Kim Jeonghyeon, người bạn cậu vẫn luôn trò chuyện qua những dòng tin nhắn xa xôi, lại học cùng một ngôi trường. Sự thật ấy như một bí mật ngọt ngào, lẩn khuất trong từng nhịp đập của trái tim Taeyoon, khiến mỗi bước chân của cậu trên hành lang trường học trở nên bối rối và rộn ràng hơn bao giờ hết.
Mỗi khi bước qua cổng trường, Taeyoon không thể không tự hỏi liệu hôm nay cậu có tình cờ bắt gặp Jeonghyeon trong đám đông sinh viên vội vã, giữa những lớp học hay trên con đường dẫn về ký túc xá. Cậu mường tượng về một cuộc gặp gỡ tình cờ, nơi đôi mắt cậu có thể tìm thấy ánh mắt của Jeonghyeon trong những giây phút ngắn ngủi nhưng đầy kỳ diệu. Nhưng Taeyoon không vội vàng để lộ bí mật ấy, như thể sợ rằng, chỉ cần nói ra, phép màu sẽ tan biến mất.
Trong những giờ phút im lặng khi ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh trường học quen thuộc, Taeyoon thường nghĩ về Jeonghyeon. Nghĩ đến việc họ đang cùng hít thở chung một bầu không khí, cùng đi trên những con đường giống nhau mà có lẽ chẳng bao giờ biết đến sự tồn tại của người kia. Nhưng chính điều đó lại khiến trái tim cậu xao xuyến, như một bản nhạc du dương ngân lên trong những đêm dài cô đơn, nơi mà cậu có thể để trí tưởng tượng của mình bay xa, tới nơi mà cậu và Jeonghyeon có thể thực sự gặp gỡ, không chỉ qua những dòng tin nhắn lạnh lùng mà còn bằng ánh mắt, nụ cười.
Lý do khiến Noh Taeyoon biết về Kim Jeonghyeon cũng chỉ đơn giản, nhưng lại mang theo một chút hương vị của số phận. Jeonghyeon quá nổi bật, như một ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm, khiến không ai có thể không để mắt đến. Trong cái trường học rộng lớn này, và thậm chí cả những ngôi trường lân cận, cái tên Kim Jeonghyeon vang lên như một lẽ thường trong những câu chuyện được bàn tán.. Một người với ngoại hình cuốn hút, điển trai như nhân vật bước ra từ truyện tranh, lại còn là linh hồn của đội bóng rổ, nơi mà mọi ánh mắt đều hướng về mỗi khi trái bóng lăn.
Đối với Taeyoon, Jeonghyeon không chỉ là một cái tên nghe qua những câu chuyện phiếm, mà là một hình ảnh sống động, gần như hoàn hảo trong mắt mọi người. Nhưng trong sự hoàn hảo ấy, Kim Jeonghyeon vẫn là một người bình thường, cũng gửi đi những tin nhắn đầy quan tâm, cũng chia sẻ những câu chuyện vụn vặt như bao người khác. Và chính điều đó đã khiến Taeyoon cảm nhận được một khoảng cách xa xôi, đồng thời cũng thấy được một sợi dây gắn kết vô hình giữa họ.
Taeyoon nhớ lần đầu tiên cậu nhận ra sự tồn tại của Jeonghyeon không chỉ qua màn hình điện thoại, mà còn qua những lời bàn tán xôn xao trong hành lang lớp học. Đám đông tụ tập tại sân thể thao, dõi theo từng đường chuyền, từng cú ném của Jeonghyeon, và Taeyoon đứng đó, không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra rằng, người bạn trò chuyện hàng ngày của mình lại chính là chàng trai đang tỏa sáng trên sân đấu kia. Bóng dáng Jeonghyeon hiện lên trong mắt Taeyoon như một biểu tượng của sự mạnh mẽ và quyết đoán, nhưng đồng thời cũng là một bí ẩn chưa được khám phá.
Và từ đó, mỗi lần nghe thấy tên Kim Jeonghyeon vang lên trong cuộc sống thường nhật, tim Taeyoon lại lặng đi một nhịp. Cậu biết rằng mình đã vô tình trao cả trái tim cho một người mà cả thế giới đều biết đến, nhưng chỉ riêng cậu giữ lại một góc nhỏ, nơi cậu có thể lặng lẽ ngắm nhìn Jeonghyeon từ xa, như một bí mật ngọt ngào chỉ thuộc về riêng mình.