03.

768 90 6
                                    

Bùi Công Nam luôn khâm phục Duy Khánh với quyết định của cậu lúc ấy. Khổ sở và đớn đau, nhưng lại lý trí và khéo léo vô cùng. Nó chặn mọi con đường công kích anh và cậu, chừa lại không gian để anh và cậu vẫn có thể bên nhau không lúng túng, đồng thời cũng bảo vệ anh, bảo vệ cậu, bảo vệ Xương Rồng của cả bốn người. Bằng quyết định ấy, Duy Khánh đã cho Bùi Công Nam thấy rằng cậu không chỉ nhạy cảm mà còn lý trí cứng rắn đến nhường nào.

Đó cũng là lúc cầu gãy tình vơi, Bùi Công Nam của ba mươi tuổi đánh mất ánh sao trời mình từng hứa trao tặng.

Điểm sáng của câu chuyện này là, Bùi Công Nam từ ba mươi tuổi trở về sau chưa từng bỏ cuộc.

Anh chấp nhận mối quan hệ xa lạ nhưng thân thuộc nhất đó, kiên trì và nhẫn nại lần nữa tìm đường đi về phía Duy Khánh. Một sự cố chấp mà Bùi Công Nam vô tư đến vô tâm chưa từng thể hiện với điều gì ngoại trừ âm nhạc. Một nỗ lực không biết đâu là điểm dừng, muộn màng và vô vọng.

Nam luôn để dành cho Khánh một chỗ ngồi đẹp nhất ở hàng đầu trong show diễn của mình. Dù Khánh đến hay không đến, chỗ ngồi đó vẫn để dành cho cậu. Anh cho cậu nghe đầu tiên những sản phẩm mới nhất của mình, mà không ít trong số chúng là viết cho Khánh, nhưng có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ biết điều đó.

Nếu Khánh mãi là khán giả của Nam, vậy thì cũng sẽ là khán giả đặc biệt nhất.

*
Năm nào cũng vậy, cứ đến lúc trái gió trở trời là tay Khánh lại đau. Một vết tích, một kỷ niệm để lại của mùa hè năm ấy. Mỗi lần ngón tay đau, tim Khánh cũng khe khẽ đau theo. Chập chờn, âm ỉ, như ngọn lửa leo lét vẫn cháy ở đó chưa bao giờ tắt, như mong chờ và hi vọng mơ hồ nào đó mà Khánh luôn mang theo.

Một lần, nó chớm đau khi Khánh đang cùng đi với Xương Rồng. Cơn đau bất ngờ khiến tay Khánh khẽ run, nhưng cậu đã lập tức pha trò để đánh lạc hướng mọi người. Chỉ có Khánh mới biết, mới thấu cơn đau râm ran nơi xương lan dần dọc ngón tay, rồi từ từ cứa buốt vào từng tế bào. Hoặc chí ít là Khánh nghĩ vậy. Vì ngay sau đó, Nam không biết tự bao giờ đã di chuyển lại gần. Anh vẫn như cái ngày định mệnh tháng sáu đó, run rẩy mà kiên định giữ chặt tay Khánh, sau đó dùng đầu ngón cái khẽ vuốt lên ngón tay đau. Chậm rãi, từ tốn, kiên trì, như một cọng lông chim khe khẽ quét vào tim, xua đi cả ngột ngạt trong lồng ngực.

Ngón tay ấy to hơn những ngón khác một chút, thoáng nhìn thì không có gì, nhưng người làm nghề diễn viên và quan tâm đến ngoại hình như Khánh thì đó là một tì vết, vô hình chung khiến cậu không muốn phô bày ra. Lâu dần thành thói quen, Khánh luôn luôn giấu bàn tay ấy đi, nhưng hôm nay Nam không chần chừ chút nào mà đã nắm đúng bàn tay ấy, vuốt ve đúng ngón tay ấy, ngay vào giây phút Khánh muốn che giấu nó nhất. Chính từ khoảnh khắc ấy, Khánh biết, Nam chưa từng thôi để ý đến Khánh.

Mãi đến lúc Thiên Minh gọi, họ mới buông tay nhau ra, nhưng đến lúc về, Nam lại chặn Khánh trước cổng.

*
Khánh cảm nhận được giọt nước rơi xuống mu bàn tay mình và vội hoàn hồn lại. Trên sân khấu, Nam vẫn đang hát. Duy Khánh biết bài hát này, mà thật ra là tất cả bài hát của Nam, Khánh đều nhớ. Bài này đã rất lâu rồi, từ lúc Nam thi "Sing My Song", và cũng đã lâu rồi, Nam không hát nữa.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Aug 15 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Nam Khánh] Mùa hè năm ấyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ