mèo vờn

720 75 2
                                    

Warning: Fic chôn có lài, nội dung ngoại tình, chuẩn mực đạo đức bay ra chuồng gà. Ai học chuyên GDCD xin lích bách!

---

Jung Jihoon ngáp ngắn ngáp dài, một thân một mình rảo bước đi trên con phố vắng lúc gần nửa đêm để trở về nhà. Tuy nói là nhà, nhưng thực chất nơi đó chỉ là một căn hộ nhỏ, nằm ở tầng hai thuộc một khu chung cư nọ, có giá thuê tương đối bình dân. Cậu không biết rõ về gia thế của hầu hết mọi người, chỉ biết rằng nếu chỉ xét trong phạm vi tầng mình đang ở, thêm tầng trên và tầng ngay bên dưới, thì có vẻ nơi đây khá là có sức hút với những ai đến từ tầng lớp trung lưu, là tầng lớp có thu nhập đáp ứng được mức sống trung bình hằng tháng, còn có thể bỏ dư ra một phần để dành cho những thú vui tiêu khiển ngoài lề.


So với các hộ gia đình có đến hai nguồn thu nhập, Jung Jihoon đây chỉ là một chàng sinh viên năm cuối, một mình sinh tồn ở nơi thành phố sầm uất đắt đỏ, hiện đang phải đi làm bù đầu bù cổ một lúc hai công việc để lo cho phí sinh hoạt thường ngày. Ngoài việc làm thực tập sinh cho một công ty chuyên về mảng Esport, Jung Jihoon còn hi sinh cả khoảng thời gian ban đêm quý báu để đi làm chạy bàn cho một quán ăn nhỏ nhỏ nằm ở trung tâm thành phố. Ca đêm tuy đông khách, còn phải chịu cảnh về trễ, song vì lương cao hơn những giờ làm khác nên Jung Jihoon vẫn cắn răng chịu đựng, chấp nhận vì đồng tiền mà bán đi sức lao động của mình.


Hôm nay cũng như bao ngày khác, sau khi hoàn thành công việc thì cậu lại bắt chuyến tàu cuối cùng, vừa xuống bến thì tiếp tục đi bộ khoảng tầm mười lăm phút, chưa gì đã thấy được khu chung cư nằm ở phía trước mặt. Jung Jihoon sử dụng thang máy để lên đến tầng bốn, vừa mới bước một chân ra đã nhìn thấy bóng dáng của một người con trai.


Hôm nay, cũng như bao ngày khác, Jung Jihoon lại bắt gặp Han Wangho đang đứng hút thuốc một mình ở hành lang hiu hắt. Bộ đồ công sở vẫn chưa được thay ra, dù Jung Jihoon biết anh luôn tan tầm lúc năm giờ chiều, bây giờ thì đã quá nửa đêm. Cà vạt thắt trên cổ áo bị nới lỏng, lệch hẳn sang một bên, áo khoác ngoài thì bị vò thành một cục, vắt đại ở trên lan can sắt, áo sơ mi trắng cũng chẳng còn được sơ vin nghiêm chỉnh, nom xộc xệch vô cùng. Nhìn tổng thể, trông anh thật sự tả tơi quá độ, thế mà Jung Jihoon vẫn cảm thấy người nọ rất xinh đẹp.


Từ phía sau, cậu đi lại gần anh, trong lòng chắc mẩm đối phương đã nhận thức được sự có mặt của mình. Nhưng anh không quay người lại, cũng không nói một lời chào. Han Wangho chỉ đơn giản là kẹp chặt điếu thuốc ở giữa hai cánh môi hồng hào, rít vào một ngụm khói, sau đó lại thả nó về với bầu không gian lạnh lẽo của đêm khuya hoang vắng. Chờ đến khi có một đôi bàn tay lần đến từ phía sau, vịn lấy eo mình vuốt ve, phần gáy mềm mại cũng được hôn lên, Han Wangho mới run rẩy kêu khẽ một tiếng, tay rút điếu thuốc rời khỏi môi mình sau đó dí đầu lửa xuống bề mặt xi măng bên dưới, dập tắt sắc đỏ cam, cho nó từ từ hóa thành màu xám đen của tàn tro.


Jung Jihoon canh đúng khoảnh khắc Han Wangho ngẩng đầu quay về phía sau liền đặt môi hôn anh, nếm trọn vị thuốc lá nồng nặc trong khoang miệng của đối phương, một loại vị mà cậu thật sự chẳng thể nào chịu nổi. Thật ra, trong mắt cậu, Han Wangho là một cá nhân quá đỗi hoàn hảo, chẳng thể tìm được điểm nào để chê trách. Hoặc, dù cho anh là loại người sở hữu khuyết điểm đi chăng nữa, thì đó cũng là loại khuyết điểm vô cùng thu hút, là một cái đặc trưng hiếm có khó tìm mà chỉ khi ta lần mò nơi nơi đáy biển vực sâu, mới may ra thấy được lấp ló ánh sáng phản chiếu lại từ một viên ngọc quý.

What if... ☆ 14:00 | Trinh tiếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ