12. euphoria

1.2K 121 162
                                    

con đường dọc bờ sông vốn vắng vẻ, về đêm lại càng yên ắng. từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo những cánh hoa đi khám phá vùng đất mới. ánh trăng dịu dàng chiếu sáng vạn vật, rọi xuống hai thân ảnh đang nắm tay nhau. người lớn và người nhỏ hơn cứ thế im lặng dạo bước. khung cảnh thơ mộng, yên bình bỗng bị phá vỡ bởi tiếng nói của người đi phía trước, khi anh thấy em nhỏ đằng sau từ từ dừng lại, bàn tay bé hơn cũng dần trượt khỏi tay anh.

- quang anh sao thế, bạn nhỏ buồn ngủ rồi à?
- không ạ, chỉ là em có chuyện muốn nói với anh dương.

nhìn sắc mặt nghiêm túc của em, đăng dương không khỏi căng thẳng theo. anh biết, mấy nay bạn nhỏ này rất lạ. quang anh bớt bám lấy anh hơn, không nói chuyện với anh nhiều như trước. mỗi lần hai người ở bên nhau, đôi khi em sẽ im lặng chìm vào thế giới riêng của mình. thi thoảng, đăng dương bắt gặp ánh nhìn chăm chú từ bạn nhỏ, như đang suy nghĩ điều gì đó. tò mò, lo lắng, những cảm xúc tiêu cực thúc giục anh phải có câu trả lời sau những hành động kì lạ ấy. anh không muốn hỏi, anh tôn trọng sự riêng tư của em. chỉ cần quang anh nói, đăng dương sẽ bên cạnh lắng nghe. nhưng anh sợ, đáp án từ em lại là lời giải đáp anh ghét nghe nhất.

- anh dương...
- hay, hay là mai mình nói được không em? cũng muộn rồi, để anh đưa bé về.
- không được, nhất định phải nói trong hôm nay.

chưa bao giờ đăng dương cảm thấy mình chùn bước như thế này. anh quay mặt tính dắt em về nhà, nhưng bạn nhỏ đã đưa tay giữ anh lại. có vẻ quang anh không muốn để anh trốn tránh thì phải.

- trần đăng dương, anh quay mặt lại đây.

quang anh cúi xuống cầm hai tay anh đưa lên mặt mình. em dùng đôi má bánh bao dụi dụi vào tay anh. xúc cảm mềm mại khiến đăng dương vô thức thả lỏng, em nhỏ này luôn biết cách xoa dịu anh.

- em biết anh đang lo sợ điều gì.

cảm nhận hai bàn tay bên má mình bởi vì căng thẳng mà trở nên lạnh toát. đôi mắt dần ửng đỏ, nét mặt cứng đờ đang lúng túng tìm cách quay đi. quang anh giữ mặt anh lại, kiễng chân đặt một nụ hôn lên môi người lớn hơn.

- bình tĩnh chưa? giờ thì nghe em nói nhé.

nhận được cái gật đầu từ người đối diện, em mới bắt đầu lên tiếng.

- em thất bại trong việc tìm cách xa anh. hóa ra, không có anh, bóng tối đáng sợ đến nhường ấy, không thể giết được em, nhưng lại ăn mòn trái tim em từng chút từng chút. những ngày qua, em muốn chắc chắn về tình cảm của bản thân, em muốn cho anh một đáp án thỏa đáng. xin lỗi vì để anh chờ lâu đến thế.
- không lâu, một chút cũng không.

người lớn hơn vội vàng lắc đầu, chờ em, anh chờ cả đời còn được.

- trần đăng dương, em yêu anh. anh có muốn cùng em, một nhà, hai người, ba bữa, bốn mùa, trở thành ánh sáng của riêng nguyễn quang anh không?

khi nói những lời này, mắt em nhìn anh lấp lánh ánh sáng, in trọn bóng hình anh. khoảnh khắc đó, đăng dương biết, đôi mắt xinh đẹp nhất thế giới đã thuộc về mình. anh kéo em vào một nụ hôn sâu, không ngừng thì thầm

atsh - panacea.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ