1. Kỳ nghỉ cuối cùng

49 7 0
                                    

Ở nơi đường đèo quanh co chẳng có lấy một bóng người chứ nói gì đến nhà trọ hay khách sạn. Maede rối rắm lái xe chạy quanh con đường đèo dài tưởng chừng như vô tận, cậu ta gắt gỏng:
- Điên đầu thật đấy!
Cậu ta đập mạnh bàn tay lên cái vô-lăng xe cứng và lạnh. Lần đầu tiên trong đời, Maede cảm thấy bực mình như bây giờ. Reo ngồi bên cạnh dịu dàng trấn an giúp cậu ta hạ hoả.
- Bình tĩnh nào. Từ từ sẽ có thôi.
Cậu ta cố gắng nuốt chửng cục tức vào trong, Maede nở nụ cười gượng:
- Ừ....

Javid ngồi phía sau xe đang bận rộn tra bản đồ, bên cạnh anh là Louis đang say giấc. Anh cau mày:
- Chết tiệt, rốt cục cái đèo này kéo dài đến tận đâu cơ chứ?
- Sao thế, Javid?
Reo quay sang hỏi anh. Như chỉ chờ có thế, Javid ngay lập tức chìa cái điện thoại ra cho nó nhìn. Rõ ràng trong bản đồ, cái đèo chỉ có một khoảng ngắn đi tầm 20 phút là có thể lên thẳng đỉnh đèo, thế nhưng cả bốn người đã đi nãy giờ mà vẫn không thấy điểm dừng. Cô bạn Luna thấp thỏm lo sợ liền nhanh chóng lên tiếng chữa cháy.
-Hay chúng ta tấp xe vào lề đường rồi cắm trại ở bìa rừng? Chứ trời sắp tối mất rồi,chạy xe buổi tối không ổn đâu.

Cái xe đen từ từ tấp vào lề đường đầy cỏ dại héo khô màu nâu nhạt, Javid mở cửa xe bước ra. Tiếng lá khô giòn giã vang lên khi Javid giẫm nát chúng, anh nhanh chóng vác đống lều trại ra rồi đem vào trong rừng. Maeda, Luna cùng nó, đang nắm tay Louis đi lẽo đẽo sau lưng anh.

Rừng già xanh um như đang xoáy sâu vào trong não bộ của từng người một, Louis dụi dụi mắt cho đỡ cơn buồn ngủ đang bủa vây lấy nhóc ta. Javid nhìn vào tán lá xanh hơi ngả vàng, một khóm nấm dại màu đỏ, một con nai với bộ lông nâu đậm ung dung gặm cỏ, lũ nhện giăng tơ khắp nơi trên những cành cây dày đặc, lũ bướm bị mắc kẹt trong lưới nhện đang ra sức vùng vẫy điên cuồng, Javid hơi mất thăng bằng và anh như bị thao túng, anh như bị điên, anh cứ đi thẳng vào rừng sâu. Cả đám bị anh bỏ lại một quãng khá xa, Luna nhận ra sự khác thường liền níu tay Reo lại.
- Javid lạ lắm! Với lại chúng ta đang đi sâu vào trong rừng đấy!
Maeda mệt mỏi,nói:
- Giờ phải làm sao đây?
- Để tớ chặn anh ấy lại đã.
Reo buông tay Louis ra làm nhóc bất chợt dừng lại , đôi mắt màu hổ phách gần như mở to ra nhìn theo bóng lưng của nó đang chạy thật nhanh đến bên Javid,nó vội vàng nắm chặt lấy tay anh rồi kéo giật lại về phía sau, Javid vùng tay ra,anh quay đầu lại hỏi nó:
- Em làm gì đấy?
Và nó thấy, đôi mắt xanh của anh như điên cuồng, như chớp giật, như bị thứ gì đó thôi thúc.
- Anh,chúng ta cắm trại ở đây cũng được mà.
Reo dịu dàng đề nghị.
- Không, ở đằng đó anh thấy có toà nhà..đến đó đi...
- Javid!
Đôi mắt xanh biếc tựa biển sâu của Javid trừng lên,anh gắt gỏng.
- Em là người yêu của anh! Anh nói sao thì em nghe vậy đi!
Nói rồi Javid giật tay mình ra khỏi tay nó. Mặc cho Reo kêu gào bảo anh ngừng lại nhưng Javid chỉ đăm đăm đi về phía trước,mồm anh lẩm bẩm:
- Sắp rồi..sắp đến rồi...

Reo và Maeda cố gắng chạy nhanh lên, trước mặt Javid là cái hố được cắm đầy những cây gỗ được chuốt nhọn. Chúng sờn cũ, màu đỏ nâu hiện lên trên đỉnh đầu nhọn của chúng.

Javid mụ mị bước chân đến bên cái hố chông nhọn, Reo cùng Maeda lao đến nắm lấy tay và áo anh ta lôi lên. Bàn chân trái của Javid không may đâm thẳng vào cây chông nhọn ở dưới, cơn đau điếng người làm anh choàng tỉnh khỏi cơn mụ mị.
- GYAAAAAA...ĐAU...
Sau khi được kéo lên khỏi hố chông nhọn,Javid gần như phát điên lên vì vết thương. Anh gào lên:
- ĐAU! ĐAU CHẾT MẤT! REO! REO!
Anh tóm lấy cánh tay của nó,anh nói trong nước mắt.
- Reo,em rời khỏi đây đi! Nơi quái quỷ này dường như có gì đó không ổn!
Maeda đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
- Có anh không ổn thì có,cắm trại tại đây đi.
Javid liếc mắt về phía Maeda,anh có cảm giác từ lúc xe chạy vào đường đèo cậu ta đã rất kỳ lạ. Anh kéo mặt Reo xuống rồi lí nhí:
- Hãy luôn trông chừng Maeda.
- Tại sao?
Nó hỏi. Javid thở dài:
- Hãy nghe lời anh, cứ làm theo lời anh nói đi.

Nó bán tín bán nghi chỉ ậm ừ cho qua chuyện, nó giúp anh cởi giày ra để rửa vết thương và băng bó. Luna khi thấy vết thương liền muốn nôn mửa, còn Louis thì bận nhóm lửa, bàn chân của Javid bị cây chông nhọn đâm thủng một lỗ tròn ở giữa lòng bàn chân. Máu,thịt bầy nhầy ở nơi vết thương khiến nó hoảng sợ, anh cố gượng dậy đẩy nó ra rồi giật lấy túi y tế.
- Để anh tự làm...
Maeda bỗng ngồi sụp xuống đất, cậu ta cầm lấy chai oxi già đổ lên vết thương bầy nhầy máu,thịt của anh.
- Để tôi. Tôi giúp anh.
Sau khi dùng nhíp nhổ những mảnh cây nhỏ găm trong thịt đỏ ra khỏi vết thương, Maeda bắt đầu cầm lấy cuộn băng gạc trắng như tuyết lên kéo ra rồi băng bó vết thương lại. Luna thì thầm:
- Có thể Reo không biết...Maeda trước giờ rất sợ máu...
- Hả?!
Luna níu tay áo của Reo,cô nép sát người vào cơ thể nó.
- Người đó có thật là Maeda không?
Câu hỏi của cô khiến cho nó bất giác nhìn về phía cậu con trai tóc vàng đang cặm cụi băng bó vết thương giúp người yêu của nó, Reo cũng tự hỏi, người đó là Maeda hiền lành hay sao? Lúc này, Louis chớp mắt nhìn về phía Reo.

Từ lúc xe đi vào khu này thì Maeda luôn gắt gỏng, cậu ta luôn có vẻ bồn chồn, lo lắng.

Cùng lúc đó,bóng người cao dong dỏng nấp sau những bụi cây rậm rạp chăm chú quan sát nó và Luna.
- Tìm thấy rồi nhé.
Đoạn,bóng dáng nọ xoay người chạy biến vào rừng.

Reo cùng Maeda dựng bốn cái lều nhỏ lên. Luna ở riêng một cái, Maeda một cái, Louis một cái, còn Reo và Javid thì ở chung.

Buổi tối ở trong rừng lạnh giá như đêm mùa đông mặc dù bây giờ chỉ vừa mới vào chớm thu, gió mùa thổi tung những đám lá khô bay tung tóe, khúc ca rừng già được tạo ra bởi những cơn gió lạnh làm cho nó sởn gai ốc. Nó nằm trong lều nhỏ ôm chặt lấy Javid. Và nó thủ thỉ:
- Em sợ...
Nghe nó nói, Javid dịu dàng nắm tay nó. Anh xoa xoa mái tóc tím mượt của nó.
- Có anh đây,em cứ ngủ đi.
- Vết thương....
Giọng nó nghẹn ứ lại,nó gục mặt vào cánh tay anh mà khóc nức nở.
- Không sao,nó không còn đau nữa. Mai chúng ta sẽ cố gắng tìm đường rời khỏi đèo. Ngoan,ngủ đi.

Giữa đêm,mặt trăng tròn vằng vặc treo trên bầu trời đêm như ngọn đèn khổng lồ toả ánh sáng yếu ớt cố soi rọi mọi thứ trong rừng. Maeda chầm chậm kéo khoá lều rồi chui ra ngoài,cậu quan sát xung quanh thật kỹ. Chẳng thấy ai, Maeda liền chạy đến gốc cây tùng gần đó dùng con dao găm khắc một dấu thật sâu phía dưới gốc cây. Xong việc, cậu cất con dao vào trong áo khoác rồi chạy về lều.

- Rốt cục nó là ai chứ?
Maeda nằm cuộn tròn trong chăn,cậu ta cắn từng cái móng tay trong lo sợ. Cậu ta đảm bảo,Reo cũng không hề nhận ra sự khác lạ của người này.
- Mình nên nói cho Reo biết chuyện này vào sáng mai!

Bên ngoài trời, gió vẫn thổi giật. Cái bước chân cô đơn trong đêm tối đi đến gần cái lều nhỏ. Sau vài tiếng động, khoá lều bật mở và bóng người từ trong lều nhẹ nhàng chui ra đứng đối diện với bóng đen trước mặt.
- Cứ làm theo kế hoạch thì em trai của mày sẽ được thả.
- Vâng..
Giọng nói tắt dần trong bóng tối. Người kia quay người bỏ đi để lại hình ảnh buồn bã ngồi yên trước lều.
- Chỉ cần làm theo lời họ thì em trai mình sẽ được thả ra..
Người nọ loạng choạng đứng dậy rồi chui vào lều,nằm xuống tấm trải sàn mềm mại mà lòng thao thức.

Đúng hay là sai bây giờ không còn quan trọng nữa. Cứu em trai là việc quan trọng nhất bây giờ, vài mạng người có là bao.

[ AllReo ] Chạy & trốnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ