day 1

11 0 0
                                    

Màn đêm đến cũng chính là lúc sự hoa mỹ tráng lệ càng lên cao

Nhìn từ bầu trời đêm những đốm sáng li ti ánh lên từ những buổi tiệc kéo dài trên thành phố Rud của đất nước Marcodne

Đâu đó là tiếng đàn piano đang đánh hồi dài không ngừng nghỉ.

____________
19:23

Trong căn phòng vây kính người đều đang hướng mắt về sân khấu chờ đợi một điều gì đó xảy ra

Trên sân khấu là một người con trai với đôi tay thoăn thoắt gõ từng phím đàn piano, nhanh đến nỗi không nghĩ đấy là tay người.

Sự tập trung cao độ như ngơ rời tay một khắc đều có thể gây ra chuyện

Không gian khán phòng im ắng lặng nghe thứ âm thanh như thần chú này không thể lay động.

Phát!

Âm thanh đã dừng, người con trai rời ghế cúi chào mọi người với nụ cười tươi đầy tự tin

Tràng pháo tay vang dội của nhưng người bên dưới  vang lên ngày một tờ

Nhiều người bắt đầu đi lại gần phía sân khấu.

- giỏi lắm trò Tangsakyuen! Thầy không nghĩ em đã biên soạn được khúc nhạc này, chiến thắng là trong tầm tay rồi.

- cũng nhờ công thầy chỉ bảo hết.

- thôi không nên câu nệ, em vào nghỉ đi 15 phút nữa công bố giải rồi.

- vâng

Cậu là Phuwin Tangsakyuen, sinh viên được tuyển thẳng vào khoa âm nhạc năm 2 của trường đại học GM, bản nhạc vừa rồi cũng chính là bản sáng tác đầu tiên của cậu thứ cậu tự tin nhất bài " tĩnh "

Cậu đã luôn sống trải dài trên các giải thưởng nhờ thiên bẩm trời ban danh cho mình đó cũng bước đệm dẫn cậu đến bất cứ đâu.

Dạo gần đây cậu cảm thấy bàn tay mình rất kì lạ, bình thường sau khi đánh đàn các khớp tay đã luôn tập luyện đánh đàn hàng giờ đã chai lì với việc đau mỏi nhưng giờ đây dù chỉ đánh đàn khoảng 1 giờ tay cậu cũng sẽ phồng rộp đau rát đến lạ có khi còn chảy máu

Che đôi tay phải rộp đỏ cậu bình tĩnh bước vào phòng nghỉ, chẳng hay đã có người ở trong.

- quán quân của chúng ta về rồi này?

Nụ cười cợt nhả của kẻ nào đó vang lên

- cậu cần gì ở tôi?

- chỉ là muốn cổ vũ thôi mà, cậu đừng đề phòng thế chứ?

- thôi đi Jam, tôi cần nghỉ ngơi

Kẻ trước mặt là Jam Wattara đối thủ của cậu trong cuộc thanh tài lần này.

- được thôi, được thôi tôi đi ngay

- nhưng muốn nói với cậu một điều

- ?, chuyện gì.

- cảm ơn nhé.

Rầm!

Tiếng đóng cửa vang lên người đã biến mất, cậu không hiểu lời cảm ơn khi nãy là có ý gì nhưng cậu biết rằng giờ không phải lúc quan tâm

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Oct 12 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Kẻ Bị Trục XuấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ