Bộ phận họa tuyến không có nội dung nguyên tác
-------------------------------------
Ngụy Anh vốn không tính toán trèo tường hơn nửa đêm, chỉ là ngần ấy năm, khó được có một thứ hắn cảm thấy cũng không tệ lắm, bất quá khi hắn ngồi ở đầu tường, nhìn đến vị tiểu tiên quân còn thanh lãnh hơn cả ánh trăng kia, hắn may mắn lúc này hắn ở đây.
Cuối cùng lại gặp được ngươi, tiểu tiên quân của ta, Ngụy Anh nghĩ như thế.
"Người trở về chưa tới giờ Mão không được đi vào, đi ra ngoài." Tiểu tiên quân nói.
Ngụy Anh nghĩ, tiểu tiên quân của ta đúng là đẹp, ngay sau đó cười nói: "Thiên Tử Tiếu! Phân cho ngươi một vò, coi như không nhìn thấy ta được không?"
"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, tội thêm một bậc." Tiểu tiên quân nhíu nhíu mày nói.
Tiểu tiên quân của ta, đừng nhíu mày a, ta sẽ đau lòng.
Tiếp theo nói như thế nào liền đánh, Ngụy Anh đã không nhớ rõ, hắn chỉ nhớ rõ khi hắn gắt gao khóa chặt tiểu tiên quân ngã xuống, có thể hắn đã bị ánh trăng mê mắt, cho nên hôn tiểu tiên quân của hắn, thế cho nên khi hắn đem chính mình trở thành đệm thịt ngã trên mặt đất còn chưa phục hồi lại tinh thần, tiểu tiên quân đã chạy, ngay cả bắt hắn lãnh phạt cũng quên.
Ngụy Anh duỗi tay sờ sờ miệng mình, nhẹ nhàng cười, tiểu gia hỏa của ta, thật là đáng yêu, chờ xem, ngươi rất nhanh sẽ thuộc về ta.
Buổi sáng ngày hôm sau
Nhiếp Hoài Tang nói: "Còn có Lam Trạm nào, chính là cái kia, má ơi, lớn giống như ngươi ta, lại không có nửa điểm không khí sôi động của thiếu niên, vừa bản khắc vừa nghiêm khắc, cùng thúc phụ y chỉ có hơn chứ không kém."
Ngụy Vô Tiện "Nga" một tiếng, thầm nghĩ: Tiểu gia hỏa của ta không phải rất đáng yêu sao? Bất quá như vậy cũng tốt, như vậy sẽ không ai mơ ước tiểu gia hỏa của ta, vừa nghĩ, vừa hỏi: "Có phải một tiểu tử lớn lên rất tuấn tiếu."
...........................................
"..........." Nhiếp Hoài Tang khẳng định nói: "Chính là y!" Dừng một chút, nói: "Bất quá mấy ngày gần đây y bế quan, ngươi mới tới hôm qua, gặp qua lúc nào?"
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói: "Bí mật."
Một thiếu niên nói: "Ngụy huynh ngươi thật làm màu, thế mà gần đây liền gặp được Lam nhị công tử vừa xuất quan."
Giang Trừng nói: "Ngươi rốt cuộc ở nơi nào gặp được nhân gia, có phải vừa tới Vân Thâm liền tạo rắc rối cho ta!"
Ngụy Vô Tiện buông tay nói: "Yên tâm, ta lại không làm chuyện thương thiên hại lý gì, Lam tiên sinh nhiều nhất cũng sẽ nói ta không tuân thủ quy củ mà thôi."
Giang Trừng chỉ cảm thấy đau đầu.
Ngụy Vô Tiện ngoài miệng nói như vậy, trong mắt lại xẹt qua một mạt ám sắc, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Giang Trừng, cho ngươi tiêu dao mấy ngày, chờ ta tìm được thời cơ, tất cả người vũ nhục cha mẹ ta, đều xuống địa ngục hết đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cái bệnh kiều kia (Tiện Vong)
FanfictionNguồn: Lofter Editor: Tui Truyện này khá là ngắn, OOC