Chương 1 : Người đẹp gã yêu

488 60 4
                                    

Trần Đăng Dương và Hoàng Đức Duy quen biết nhau ngót ngoét cũng đã ba năm.

Quen nhau từ cái hồi bần bần chưa có ai biết đến tận bây giờ, theo em Duy là vậy.

Quen nhau từ cái hồi chập chững từng bước vào đường đời rộng lớn.

Quen nhau từ cái hồi em nhỏ chân ướt chân ráo vào Hà Nội.

Đăng Dương còn nhớ rõ, khi ấy - khi em nhỏ ngơ ngác đứng bên lề đường, cái đầu nhỏ loay hoay, em cứ ngó dọc ngó nghiêng mãi, xem ra là lạc rồi. Trông buồn cười lắm cơ, trông vừa iu vừa tội.

Cũng là khi ấy, định mệnh đã đưa gã và em nhỏ gặp nhau.

Đăng Dương khi đó chẳng biết em nhỏ bao nhiêu tuổi đâu, nhưng lại rất thuận miệng gọi người ta là em cơ.

- " Em có cần giúp gì không ? " - Gã đi đến, đứng trước mặt em ngỏ lời. Em giương đôi mắt tròn lên nhìn gã, khuôn mặt trắng nõn với đôi mắt nai, lấp lánh ánh nước. Em non nớt, đầu nghiêng nghiêng, tay xòe ra sau như con vịt, vịt con khổng lồ. 

Đó là lần đầu tiên Trần Đăng Dương gặp gỡ Hoàng Đức Duy.

Lần thứ hai là một năm sau đấy, là khoảng thời gian dịch bệnh bùng phát, gã và em gặp lại nhau lần nữa tại trạm y tế. Nhưng khi ấy, cả hai chỉ trao nhau cái chào rồi lướt qua. Một người xa lạ, không hơn không kém.

Lần thứ ba là khi sợi chỉ đã ràng buộc cả hai đến với nhau. Khi gã trai rời khỏi công ty thực tập, khi dịch bệnh bùng phát khiến gã chẳng thể về quê và vấn đề tài chính sống ở cái đất Hà Nội này đè nặng lên vai chàng trai hai mươi hai tuổi. Có thể nói, thời gian ấy là thời kỳ khủng hoảng nhất đối với Trần Đăng Dương.

Còn em, bạn cùng thuê trọ với em dọn đi, Đức Duy không thể kham nổi tiền trọ một mình. Em lân la đi khắp các trang mạng, đăng bài tìm người thuê chung, chỉ mong ai đó có thể giúp em. Một tuần kể từ khi bài viết được đăng, Đăng Dương và Đức Duy chính thức trở thành bạn cùng nhà.

Đối với Hoàng Đức Duy, có thể, em chỉ kiếm thêm cho mình một người bạn, một người anh. Một người cùng gồng gánh tiền thuê trọ của những năm tháng ngoài Hà Nội.

Nhưng đối với Trần Đăng Dương thì khác, em như ánh sáng của chúa cứu lấy gã khỏi cái tâm tối, trước khi gã trai thật sự chìm sâu vào tuyệt vọng. Em xuất hiện, như một tia hy vọng nhỏ nhoi và mong manh. Biết đến em và cả hai trở thành bạn, dường như bắt đầu cho mối quan hệ. Như sợi tơ điều gắn kết cả hai con người, gắn hai tính cách hoàn toàn khác biệt thành một nhịp.

Ở với em, Trần Đăng Dương chưa từng nghĩ bản thân gã thích con trai, ít nhất là gã đã trải qua vài mối tình với vài cô gái, dù cho nó chẳng dài lắm. Gã trai tự tin mình thẳng, nhưng rồi, cái sự tự tin ấy bị bẻ gãy ngay lập tức, khi bản thân Đăng Dương luôn dành cho em sự yêu chiều nhất định.

Chăm lo cho em, nuông chiều theo em, chấp nhận mọi yêu cầu của Đức Duy. Luôn đối với Hoàng Đức Duy chỉ có nhẹ nhàng hơn, yêu chiều hơn, có thêm không thể giảm. Ban đầu, Trần Đăng Dương chỉ nghĩ, đó đơn thuần chỉ là sự biết ơn của gã đối với em, biết ơn khi em ở bên gã khoảng thời gian tăm tối nhất.

( Duongcap / Rhycap ) Duy NhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ