Chương 7:

85 13 0
                                    

"Chim khôn chọn cây lành mà đậu, tảng đá lớn dựa vào đỉnh núi, bất kể là quan hay giặc, là người tốt hay kẻ gian, đều phải phân rõ đầu đuôi.

Nhưng một núi không thể có hai hổ. Khi hai kẻ đầu lĩnh gặp nhau mà cả hai đều có ý đồ không thuần khiết, mâu thuẫn chắc chắn sẽ xảy ra."

Toàn Đạo Minh độc chiếm ngôi vị minh chủ giang hồ đã nhiều năm, nên không ít người bắt đầu nhăm nhe âm mưu định thay thế họ. Trong số đó, Phong Tuyết Vân Tông là kẻ trắng trợn nhất, không khác gì "tâm tư của Tư Mã Chiêu, ai cũng biết".

Tại Bình Sơn Cư.

Bạch thượng thần ngồi xổm trên giường, trước mặt là một quyển sách mỏng, đóng quyển rất sơ sài, nhưng nội dung bên trong...

Hai thiếu niên đang tựa vào nhau dưới ánh trăng, thổ lộ tình cảm đầy ngọt ngào.

"Khẩu vị của anh thay đổi rồi." Hắc Thất nói bằng giọng điệu nặng nề, như thể đã nhìn thấu bản chất "dơ bẩn" của vị thượng thần nào đó.

Bạch Kỳ liếc mắt nhìn Hắc Thất, "Ta bảo ngươi tìm xuân cung đồ, ngươi mang về toàn là những thứ nhạt nhẽo."

"Đích thân ngươi đã trải qua không biết bao nhiêu lần rồi, xem xuân cung đồ còn có tác dụng gì?"

"Hiệu quả thị giác không giống nhau."

"..." Hắc Thất.

Cửa phòng mở ra, Bạch Quy Hủ trở về.

Bạch thượng thần lập tức nhanh như chớp giấu cuốn sách tranh đầy màu sắc kia vào trong chăn.

"Giấu gì đó?" Bạch Quy Hủ cười hỏi.

"Haha, anh tiêu rồi." Hắc Thất khoái chí.

Bạch Quy Hủ tiến tới, dịu dàng lật tấm chăn lấy lại cuốn sách, tiện tay lật vài trang xem sơ qua.

Ánh mắt chợt lóe lên một tia sắc bén, sau đó nụ cười của Bạch Quy Hủ càng thêm sâu, "Tiểu Hoa thích nam sắc sao?"

"Chẳng lẽ ngươi lại là một con hồ ly cái?"

Bạch Quy Hủ lẩm bẩm tự nói, một tay đột ngột tấn công chỗ "tiểu huynh đệ" của Bạch thượng thần.

"!!" Bạch Kỳ.

"Quá đáng!" Bạch thượng thần giận dữ cào về phía Bạch Quy Hủ.

Bạch Quy Hủ kịp thời thu tay lại, thuận thế ôm lấy Bạch Kỳ đang xấu hổ vào lòng để an ủi.

Trên trán Bạch thượng thần bốc lên những đám lửa, còn Hắc Thất thì cười lăn lộn trong biển ý thức của y.

"Ngươi ở trong phòng hai ngày có thấy chán không? Có muốn ra ngoài chơi không?" Bạch Quy Hủ dụ dỗ.

"Bản thượng thần sao có thể bị mấy lời ngọt ngào đánh bại?" Bạch thượng thần tỏ vẻ khinh thường.

Nửa tiếng sau.

Dưới màn đêm, thành Lương Vẫn hiện lên với hàng ngàn ánh đèn như bầu trời đầy sao, chiếu rọi một vùng ấm áp.

Trên con phố tấp nập người qua lại, Bạch Quy Hủ tay trái cầm kẹo hồ lô, tay phải nắm tay Bạch hồ ly. Dù ra ngoài dạo phố nhưng ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi Bạch Kỳ.

[Phần 1/OG/ĐM] Lão Tổ Lại Đang Luân HồiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ