- Gil...
- Gì?
- Có người thik em...
- Ô, thế à, chúc mừng em, chia buồn với người đó, thật là bất hạnh...
- Ko đùa, em nói thật.
- Nói thật !?! Okay, cụ thể như nào? Nói nghe thử... tên đó như nào?
- Đẹp trai , học giỏi, con nhà giàu, có xe đạp riêng.
- Ko đùa, nói nghiêm túc xem nào.
- Từ từ, làm gì phải căng. Ghen tức hả?
- Gì phải ghen với chả tức. Hok nói phải hok, vậy hoy, đừng làm phiền nữa nha.
- Ơ....đi đâu thế... em chưa nói xong.
- Thôi, khỏi nói, để Gil hỏi em cho nhanh. Người đó có biết em hay buồn vu vơ, hay suy nghĩ linh tinh hok?
- ...
- Người đó có chịu khó chờ em về sau mỗi show diễn hok, cho dù biết là sẽ rất khuya?
- ...
- Người đó có luôn sẵn sàng sắp xếp thời gian để đi ăn cùng em hok?
- ...
- Người đó có kể chuyện cười mỗi khi em buồn hok?
- ...
- Người đó có giữ điện thoại giúp em hok?
- ...
- Người đó có quan tâm, chăm sóc chu đáo mỗi khi em ốm hok?
- ...
- Người đó có chịu là nơi để em trút hết mọi phiền muộn trong lòng hok?
- ....
- Người đó có thể cõng em đi khắp mọi nơi hok?
- ...
- Người đó có biết lúc nào sẽ im lặng, lúc nào sẽ lên tiếng hok?
- ....
- Người đó có bảo vệ em trước sóng gió của dư luận hok?
- ...
- Người đó có thương em như Gil hok?
- ...
- Hok chứ gì... Vậy hoy, đi nha...
- Hở...?
- Hở gì...? Em hok trả lời được thì bỏ tên đó đi.
- Ơ...em đã đá tên đó từ vòng gửi xe ròy mà. Gil làm gì phải xoắn thế.
- Hix hix hix hix hix .... *Bỏ đi 1 hơi*
- *Ôm bụng cười ngặt nghẽo*