“Lin, nói chuyện với ai vậy?” Một người đàn ông mặc y phục đen chậm rãi đến gần, hỏi một câu tiếng Anh.
“Bảo bối của tôi.” Lâm Hi Liệt lưu loát đáp, đem di động bỏ vào túi, xoay người lại. Mặc dù sáu tuổi thì rời khỏi Mỹ, nhưng tiếng Anh của hắn vẫn thành thạo như vậy.
“Thì ra là thế. Trách không được người chưa bao giờ nói điện thoại cũng sẽ nghe điện thoại a.” Người nọ cười cười.
Lâm Hi Liệt không muốn nói thêm: “Bắt đầu huấn luyện buổi chiều đi.”
“OK.”
Người nọ một bên đi về hướng sân tập, một bên trêu ghẹo hỏi han: “Lấy tiêu chuẩn của cậu, yêu cầu đối với phụ nữ hẳn là rất cao? Người kia của cậu chắc là rất gợi cảm nóng bỏng hay là kĩ thuật trên giường rất cao?”
“Nhàm chán.”
Người nọ tựa hồ cũng không muốn truy cứu thêm, cười ha ha.”Hôm nay học Thái quyền, không nên bị đánh đến tàn phế, sẽ ảnh hưởng tính phúc.”
“Còn không biết là ai bị đánh tàn phế đâu.” Lâm Hi Liệt lạnh lùng đáp, đẩy ra cửa sân tập.
…
Mới vừa thi xong, Lâm Hi Liệt nhận được điện thoại của Lâm Nhất Huy, kêu hắn quay về tổng bộ Hồng bang một chuyến. Mấy năm qua Lâm Hi Liệt cùng ông già vẫn quan hệ ôn hoà, ông già một năm gọi hắn không đến hai lần, lần này triệu kiến đến trụ sở Hồng bang, có thể là có chuyện lớn .
Tầm mắt nhìn chăm chú cùng tiếng nói nhỏ khe khẽ từ lúc hắn tiến vào tổng bộ một lần cũng chưa từng dừng lại: “Đây là con riêng của ông chủ trong truyền thuyết đó!”, “Cũng không tệ lắm, rất giống ông ấy.” Ở cửa có chuyên gia tiếp đãi, trực tiếp đưa hắn lên phòng ông già ở tầng cao nhất.
Phòng ông già rất được trang trí rất hoa lệ. Trên mặt đất trải thảm đỏ, ở trong có để một bình hoa men sứ trắng xanh lớn, ông già đứng ở sau bàn gỗ, lưng đối diện với hắn. Bên trái đứng một người rất giống như thương nhân, tuy rằng mang mắt kính, nhưng Lâm Hi Liệt quét mắt liếc hắn một cái liền biết, cơ bắp bị che giấu dưới bộ quần áo đó một khi bùng nổ lên chắc chắn rất kinh người, lại còn trẻ như thế, phải cẩn thận ứng phó. Phía bên phải đứng một vị gầy gò, ước chừng bốn lăm năm mươi tuổi, người này hẳn là cánh tay phải đắc lực của ông già - Hào thúc .
“Lâm ca, đại thiếu gia tới rồi.” Người dẫn đường chào rồi liền đi ra ngoài.
Lâm Nhất Huy vẫn không xoay người lại, chỉ từ từ mở miệng nói: “Mấy năm nay con làm ăn thực sự làm người ta phải chú ý.”
Lâm Hi Liệt im lặng.
“Lễ mừng năm mới hàng năm cho con 10 vạn làm phí sinh hoạt, sinh nhật cũng kêu người mua quà cho con, đưa đến thì con nói chỉ cần tiền mặt, không cần quà.”
“Ta tưởng món quà không hợp tâm ý con, nghĩ rằng con không khỏi quá trực tiếp. Đã là con trai của cô ấy, sao không hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa như thế.”
“Nếu không phải ta nhất thời tò mò cho người điều tra tài sản ra vào trên danh nghĩa của con, còn thật không nghĩ tới con có thể làm đến như thế. Có phải hay không, Liệt Nhi?”
BẠN ĐANG ĐỌC
Yêu Hết Quãng Đời Còn Lại
RandomThể loại: nhất thụ nhất công, xã hội đen bá đạo công, mỹ nhân thụ, H văn, ấm áp, ngọt ngào, chút ngược, đô thị tình duyên, thế gia, hắc bang. Edit: Kei Beta: Okuko Kodomo Tần Qua chính là một cậu ấm vương tử được chở che đùm bọc. Thế nên cậu rất hiề...