Một cô bé xinh đẹp vs khuân mặt đáng yêu,khoảng 5t .2 má hồng phúng phính, đôi môi chúm chím và hơn thế là nụ cười hồn nhiên lun nở trên môi cô bé. Vâng đó chính là Lệ Băng-nó. Đang nũng nịu mẹ:
Mami con muốn ăn kem-nó nũng nịu mẹ n
Con ngoan đứng đây đừng đi đâu để mẹ mua cho con nha-mẹ n-khuân mặt xinh đẹp hiền từ nhìn con gái iu của mk vs ánh mắt cưng chiều
Nói rồi mẹ nó băng qua đường mua 2 cây kem socola-vị kem mà n thích. Nhìn thấy mẹ ở bên kia đường vs 2 cây kem trên tay n ko khỏi vui mừng:
Mami nhanh lên đi-nó
Nhìn thấy dàng vẻ đàng yêu của n mami nở 1 nụ cười hiền rồi sang đường.Nko bà ko để ý có 1 chiếc ôtô lao về phía bà rất nhanh ko có dấu hiệu dừng lại
...RẦM.....
Không gian như mờ ảo. Trước mặt nó là người mẹ nó yêu thương đang n trên vũng máu. Chiếc xe gây tai nạn cho mẹ nó cũng biến mất trên xe là 1 nụ cười nguy hiểm xen lẫn mãn nguyện của 1 người đàn ông.
Mẹ nó được đưa vào viện cấp cứu còn nó do quá mệt mà ngất đi.Khi nó tỉnh lại dì Hoà-vú nuôi của gđ nó dẫn n đến trước phóng cấp cứu của mẹ nó.
...tinh...
Cửa phòng cấp cứu mở ra ,bác sĩ bước ra vs khuân mặt buồn và nói:
Chúng tôi đã cố găng hết sức. M.n vào gặp bệnh nhân lần cuối đi-nói rồi bs ra ngoài bỏ lại sau lưng những giọt nước mắt đau khổ của nó và vú Hoà.
Vú đưa nó vào gặp mẹ. Nhìn mẹ nằm trên chiếc giường trắng tinh khuân mặt trắng ko 1 giọt máu mà nó đau lòng. Lại gần giường mẹ nỏ nắm lấy tay mẹ
Mami...mami đừng bỏ Băng nha...Băng hứa sẽ ngoan..hix..mami đừng bỏ con-vừa nói nước mắt cứ chảy dài trên khuân mặt thiên thần
Lệ...Băng mẹ xin lỗi...mẹ xin lỗi vì ko ở bên...con bảo...vệ con nữa...con hãy ngoan ngoãn nha và đừng khóc-mẹ nó vừa nói vừa thở gấp và từ từ nhắm mắt lại. Trên khuân mặt bà còn nở nụ cười hiền từ.
Trong tag lễ của mẹ nó papa-ông Hoàng ko đau buồn vì cái chết của vk mk mà chỉ lạnh lùng nhìn bà đk đưa đi. M.n rẩt ngạc nhiẽn vì từ khi lễ tag bắt đầu đến lúc đưa mẹ nó đi nó ko hề khóc mà chỉ giương đôi mắt vô hồn nhìn người ta mang mẹ nó đi vì trước khi mẹ nó mất nói nó ko đk khóc và phải mạnh mẽ.
Từ khi mẹ mất papa nó chỉ vùi đầu vào công việc mà ko quan tâm đến nó. Nó suốt ngày ở trong phòng ko ăn ko uống cho dù vú có nói như thế nào.
1 tuần sau cuối cùng nó cũng bước ra khỏi phòng vú Hoà rất vui nkưng khi nhìn nó vú rất ngạc nhiên khi nó đã hoàn toàn thay đổi ko còn vui vẻ hồn nhiên và ko còn thấy nụ cười hồn nhiên trên môi nữa.
Từ đó chở nên lạnh lùng và sống khép kín vs người ngoài