Để anh được hạnh phúc!

718 53 9
                                    

Ở trên sân thượng của một bệnh viện, có hai bóng người con trai ở cạnh nhau. Người con trai cao lớn đứng sau mặc cho những cơn gió mạnh đầu hè làm rối tung mái tóc mềm, bàn tay to lớn kia đặt lên tay nắm của chiếc xe lăn, nơi có một người con trai nhỏ bé đang ngồi. Người đó trông gầy gò, mảnh mai giống như một cô gái. Khuôn mặt trắng bệch sớm đã trở nên xanh xao. Cánh môi anh đào nhợt nhạt khẽ nở một nụ cười:

- Tiểu Khải! trời hôm nay nhiều sao quá ha!

Vương Nguyên cố tỏ ra vui vẻ, đáng yêu giống như trước kia để Vương Tuấn Khải không phải lo lắng. Nhưng càng làm vậy càng khiến anh đau lòng. Vương Nguyên thực đáng thương. Cậu mồ côi cha mẹ khi còn rất nhỏ, phải trải qua tuổi thơ thiếu vắng tình thương của cha mẹ nơi cô nhi viện. Cuộc sống của cậu từng ngày trôi qua một cách tẻ nhạt. Cho đến một ngày, khi cậu đang ngồi bó gối bên gốc cây, bỗng một người con trai cao ráo bước đến bên cậu nở một nụ cười để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu:

- Xin chào, anh là Vương Tuấn Khải

Ông trời giống như cảm thấy thương cho số phận của cậu mà mang xuống cho cậu một thiên thần vậy. Vương Tuấn Khải chính là thiên thần. Thiên thần mang theo tia nắng ấm áp đến bên cuộc đời cậu. Vương Tuấn Khải hơn cậu một tuổi, nhưng lớn hơn cậu hẳn nửa cái đầu. Ở bên cạnh anh, trông cậu thật nhỏ bé. Đôi khi cậu tự hỏi, không biết anh ăn gì mà có thể cao lớn đến thế? Nhìn lại mìn, thực không giống con trai chút nào. Cậu thích được ngồi cạnh anh, thích được tựa vào vai anh mà thiu thiu ngủ. Khi đó, anh sẽ mỉm cười và ngồi yên để cậu ngủ được ngon giấc. Cậu thích nhõng nhẽo, làm nũng với anh. Khi đó anh sẽ dẫn cậu đi ăn kẹo bông gòn. Cậu thích nhìn thấy anh cười. Bởi chính nụ cười tràn ngập ánh nắng đó đã kéo cậu ra khỏi màn đêm u tối do chính cậu tạo nên, cho cậu biết cuộc sống này thật nhiều màu sắc, thật tươi đẹp. Cậu yêu anh. Vương Nguyên cậu yêu Vương Tuấn Khải. Nhưng cậu không dám nói ra tình cảm của mình. Tình yêu đồng tính, liệu có kết cục tốt đẹp? Nếu cậu nói ra, liệu cậu còn có thể được ở bên cạnh anh? Câu trả lời có lẽ là không. Mặc dù xã hội đã phát triển, không còn kì thị tình yêu đồng tính nữa nhưng đối với loại tình yêu này nói không có chút bài xích là nói dối. Tốt nhất là nên đem thứ tình cảm ghê tởm này giấu thật sâu trong lòng. Được ở bên anh với tư cách là em trai kết nghĩa, như vậy cũng là quá đủ rồi.

Thời gian không chờ đợi ai cả, cứ thế thấm thoắt trôi đi. Cũng đã được 5 năm rồi, 5 năm cậu ở bên cạnh anh, 5 năm cậu có anh. Rồi một hôm, khi cậu đang say sưa đọc sách trong thư viện, Vương Tuấn Khải vui vẻ tiến tới ngồi cạnh cậu, khuôn mặt trông có vẻ rạng rỡ hơn một ngày

- Nguyên Tử! Anh có người yêu rồi!

Lời nói của anh tựa như sét đánh ngang tai, tựa như hàng ngàn mũi kim nhọn tàn nhẫn đâm thẳng vào tim cậu. Cậu biết đến một ngày anh cũng sẽ có người thương. Nhưng sớm như vậy, cậu chính là vẫn chưa chuẩn bị tinh thần. Đôi tay nhỏ bé cầm quyển sách khẽ run run, cậu bặm môi thật chặt ngăn những giọt nước mắt trào ra, ngăn không để anh nghe những tiếng nấc. Vương Tuấn Khải không thấy Vương Nguyên nói gì, lại tiếp tục:

- Cậu ấy tên Mã Tư Viễn, cũng bằng tuổi em đó! Lúc đầu anh cũng không nghĩ mình có thể yêu cậu ấy đâu. Tiểu Viễn thực rất ngang bướng, dễ giận dỗi, lại còn nóng nảy nữa chứ. Khác hẳn em. Vậy mà không hiểu sao anh lại yêu tất cả những khuyết điểm đó. Thật kì lạ đúng không?

[Oneshot][kaiyuan] Để anh được hạnh phúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ