Chương 6

226 13 3
                                    

Mọi thứ trong cuộc sống của Vương Nguyên vẫn không thay đổi. Từ lịch trình đến thời gian nghỉ ngơi đều không thay đổi, chỉ thay đổi ở chỗ có thêm một người luôn ở bên cậu, thay cho quản lý Diệp Linh. Anh ta nói anh ấy sẽ là quản lý mới cho Vương Nguyên vì Diệp Linh có việc cần giải quyết. Anh ta làm việc rất có năng suất, nhưng lại hay nhìn Vương Nguyên với ánh mắt say đắm. Cặp mắt anh ta rất thú vị, lúc mới nhìn sẽ là sự say mê, cuốn hút, nhìn lâu lại như chợt nhớ ra điều gì rồi anh ta cau mày, sau đó có nét buồn, rồi quay đi không nhìn nữa. Giống như cậu và anh ta quen biết từ lâu rồi vậy. Vương Nguyên cũng rất tò mò, cậu quyết định ngồi lại hỏi anh ấy.
- Quản lý Vương, anh đang nghĩ gì thế?
- A.. không có gì!
- Giấu cái quỷ gì ! Hi hi! Rõ ràng là có! Nhanh, nói ra xem, sao anh lại nhìn tôi như thế?
- Nhìn..nhìn cậu? Làm gì có?
- Lại chối, nói nghe xem, nói nghe xem! Anh không nói chiều nay tôi không đi diễn đấy!
- Haizz, cậu tại sao lại khả ái như thế này chứ?
- Tôi á? Khả ái? Phụt... hahaha, anh không có vấn đề chứ?
- Nếu tôi nói tôi với cậu trước đây từng yêu nhau, cậu tin không?
- Hả???? Anh nói cái quỷ gì vậy??
- Thấy chưa, vậy mà bảo tôi kể. Thôi lo chuẩn bị đi!
- Không!! Anh nói rõ tôi xem, chuyện yêu đương gì ấy, tôi muốn biết!!
- Cậu biết để làm gì? Cũng có thay đổi được gì?
- Tôi luôn có cảm giác mình đã quên thứ gì đó quan trọng, ban nãy anh nhắc tới chuyện tôi và anh yêu nhau, trong đầu tôi bỗng hiện ra hình ảnh anh ở một nơi nào đó rất quen thuộc...
- Cậu.. cậu nhớ à? Tôi dẫn cậu tới ngôi nhà đó nhé?
- Sao anh biết nơi đó là một căn nhà?
- Vì tôi và cậu trước đây từng yêu nhau!
.
.
.
Tuấn Khải chở Vương Nguyên đến căn hộ cũ của mình.
Vương Nguyên bước vào, một mảnh ký ức quen thuộc tràn về, cậu có thể hình dung ra một cảnh tượng trong tiềm thức, về một người mà cậu đột nhiên không còn chút kỷ niệm...
- Thế nào? Quen thuộc chứ?
- Có chút ấn tượng. Nhưng vẫn rất mờ nhạt...
Tuấn Khải thoáng buồn
- Chúng ta về thôi, có ở đây thêm cũng không được lợi ích gì!
- Anh... anh nói chúng ta từng yêu nhau... thế... sao hai người con trai lại yêu nhau?? Anh... anh kể tôi nghe xem... tôi nghĩ tôi có quyền được biết chuyện đã xảy ra với mình!
- Chuyện về tôi với cậu, cậu thực sự muốn biết?
- Ân!
- Không bài xích chứ?
- Sẽ không!
- Tốt! Tôi sẽ kể.
_______________________
[Lời kể của VTK]

Vương Nguyên nghe xong bản thân cảm thấy ngậm ngùi. Dù vẫn không nhớ lại sự việc, nhưng lại thấy đau thắt trong tim..
- Như lời anh nói, anh thực sự thấy có lỗi với tôi?
- Ừm
- Vậy anh chịu nhận lỗi và chịu trách nhiệm không?
- ...??? - Tuấn Khải ngạc nhiên nhìn Vương Nguyên
- Anh đã làm tôi khổ sở như thế, anh không nghĩ phải nhận trách nhiệm à?
- Không phải là tôi từ chối... Chỉ là tôi ngạc nhiên... tại sao cậu lại chấp nhận tôi? Ban nãy không phải cậu còn chưa rõ tình cảm nam nam nữa à?
- Tôi nghĩ, nếu đã yêu nhau, thì nam hay nữ không quan trọng! Huống hồ nếu tôi bài xích anh, khác nào tôi đang kì thị tôi của lúc trước.
Tuấn Khải chăm chú nhìn biểu cảm của Vương Nguyên. So với lúc trước, cậu ấy đã bớt hướng nội rồi, bản chất của tính hoạt bát cũng đã được bộc lộ ra.
- Thêm vào đó, bây giờ tôi đang mất trí nhớ về anh, tôi sẽ không cảm thấy hận anh như tôi của ngày trước. Sẽ dễ dàng chấp nhận anh hơn...
- Nhưng...
- Sao cũng được! Tôi biết anh thương Vương Nguyên của ngày trước! Tôi hiện tại chính là thích anh, anh từ chối tôi cũng được, nhưng tôi sẽ theo đuổi anh! Tôi sẽ cướp anh khỏi tôi của ngày trước! ihihihihi!
Tuấn Khải cười hiền từ... Từ trước đến giờ số lượng nam sinh, nữ sinh theo đuổi anh không ít. Nhưng đây là lần đầu tiên anh được một ngôi sao theo đuổi. Và đặt biệt là, ngôi sao này còn tự làm tình địch của chính bản thân mình nữa :) Thôi vậy, thay vì cố bắt cậu ấy nhớ lại quá khứ đau thương, anh đành chấp nhận làm bạn lại từ đầu. Vì chung quy, dù mang tầng ký ức nào, cậu ấy mãi mãi vẫn là bảo bối của anh. Người anh nguyện cả đời che chở!
_________________

Cậu Bạn Nhà BênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ