Có lẽ trong cuộc đời hắn, hắn chưa bao giờ cảm thấy lo sợ như thế này. Những giọt mưa như những cây kim nhọn hoắt đâm vào tim hắn, rát buốt. Mây đen càng lúc càng kéo tới dăng kín bầu trời từ sáng vốn cũng không mấy sáng sủa. Dòng xe cộ hối hả chạy trên con đường ẩm ướt, người người vội vã chạy tới chạy lui để tránh cơn mưa lớn. Chẳng một ai đế ý là mấy phút trước đó có một chiếc xe suýt chút nữa thôi là đã đè chết con mèo nhỏ với bộ lông màu hung đỏ.
Nếu là một vụ tai nạn thì có lẽ chỗ này đã tụ tập một đám đông tò mò, đã hóa thành một góc huyên náo, gây cản trở việc di chuyển trên đường rồi. Nhưng nếu chỉ là một con mèo, con chó thì không đủ để gây sự chú ý của bất kỳ ai, họ chỉ dừng lại nhìn rồi khẽ lắc đầu và lại tiếp sức cho những bước chân hối hả ban nãy, ngoại trừ hắn. Cả cuộc đời của hắn như bị nghiền nát bởi bánh xe định mệnh kia.
Hắn nâng niu cơ thể đã mềm oặt trên tay mình. Cả người cả mèo đều ướt sũng. Hắn có thể cảm nhận được tiếng thở nhẹ như không của cậu, cảm nhận được sinh linh bé nhỏ này có thể tắt thở bất cứ lúc nào trên tay hắn. Tuy chỉ bị đâm nhẹ nhưng hai chân sau của con mèo buông thõng, không chút sức sống, chắc chắn là đã bị gãy rồi, còn rách một mảng da lớn. Máu từ đó thấm bết vào phần lông bụng, chân và đuôi, dinh dính những vết máu đỏ hòa lẫn với nước mưa trên bàn tay hắn. Hắn cảm thấy như chính phần da ngực hắn bị rách toạc một mảng, mặc cho những giọt nước mặn chắt thấm dần vào trong cơ thể đau đến nhức nhối.
Hắn quá luống cuống mà không biết nên làm gì vào lúc này, cho đến khi lấy lại được bình tĩnh mới dùng áo khoác trùm qua người cậu, chạy thật nhanh tới bệnh viện thú y gần đó. Mark nhắm nghiền mắt, cơ thể hơi run nhẹ. Trong đầu hắn nhẩm đi nhẩm lại chỉ một câu :"Nhất định không sao, nhất định không sao, em không được có chuyện gì nha, Mark!". Câu nói như vừa khẳng định, như vừa tự để trấn an bản thân. Tay hắn run lẩy bẩy, có thể vì lạnh mà cũng có thể là vì hắn đang cực kỳ sợ hãi.
Lần trước khi hắn bọc cậu vào trong cái áo khoác của mình thế này, lòng hắn lúc đó khấp khởi vui mừng vì cuối cùng cũng đã tìm được cậu, chỉ muốn ủ ấm cho cậu khỏi cơn gió tuyết lạnh giá bên ngoài. Giờ hắn cũng bọc cậu trong chính cái áo khoác này, nhưng lại không thấy vui, cũng chẳng thể làm lành những vết thương mà cậu phải mang trên mình.
- Tình trạng không được khả quan cho lắm. 40% dạ dày bị bẹp nát, 4 xương sườn và 2 chân sau bị gãy. Cộng thêm tình trạng trước đó, có lẽ là do bị chó hoặc mèo cắn đã có vài vết nhiễm trùng nặng, cơ thể khá yếu do bị bỏ đói lâu ngày. Tôi e..- bà bác sĩ hạ tay đang cầm quyển sổ xuống, khẽ lắc đầu.- Trước mắt chúng tôi sẽ xử lý các vết thương trước đã, còn gắng gượng được hay không thì còn phụ thuộc vào sức khỏe của nó. Một là phẫu thuật cắt bỏ phần dạ dày bị bẹp và cố định lại xương sườn cùng hai chân sau, hai là...cậu đưa nó về nhà...- bà nhìn hắn ái ngại, tuy câu nói còn dang dở nhưng hắn biết ý nghĩa của những chữ kia là gì.
Hắn lúc này hoàn toàn rối bời và trống rỗng. Hắn có cảm giác như mình đang phải chọn lựa giữa sự sống và cái chết, không chỉ của mình cậu mà còn là của hắn nữa. Jackson ngồi thụp xuống, hai tay vò lấy đầu bất lực, hiện giờ hắn không nghĩ được cái gì cả. Bà bác sĩ thú y thông cảm nhìn hắn, tuy chỉ là con vật nhưng đối với nhiều người thì chúng từ lâu đã trở thành một thành viên trong gia đình, là một người bạn trung thành, có người thì nuôi từ tấm bé cho đến lúc phải chia lìa nên tình cảm này cũng thiêng liêng không kém tình cảm giữa con người với con người. Điều hiển nhiên như vậy sao bà lại không biết chứ.
![](https://img.wattpad.com/cover/31512504-288-k495863.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[trans] Mèo nhỏ - Jark GOT7
FanfictionBị bạn gái bỏ, Jackson đâm đầu và rượu chè, bàng quang với mọi thứ xung quanh. Cho đến một ngày một con mèo với bộ lông màu hung đỏ xuất hiện và làm rối loạn cuộc sống yên bình, chán nản của hắn.