Phần 1

68.4K 1.1K 702
                                    

TÔI Ở THÚ NHÂN TỘC

Tác giả: Điềm Thiên

Thể loại: ngôn tình, cao H, xuyên không, HE, lạnh lùng ân cần nam chính, chút hài

Tình trạng: Hoàn

-p/s : Nếu có chap hay phần nào bị lỗi font, sai chính tả, hay có bất cứ điều gì xin các độc giả hãy cmt phía dưới nhé.


Chương 1:

Tôi đang tự hỏi rằng: Mình đúng hay là sai?

Dường như tôi đã bắt đầu thấy hối hận khi bỏ nhà ra đi.

Tôi tên Lavel và là con một của một gia đình rất gia giáo.

Mẹ tôi, một người không có chính kiến, là một bà mẹ nội trợ điển hình, cả ngày bà chỉ dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm... gần như là không liên quan đến tôi vì việc học của tôi đã có gia sư, sinh hoạt thì từ bé tôi đã rất tự lập nên không cần bà giúp, tôi không tâm sự với bà, đến khi càng lớn, tình cảm giữa tôi với bà chỉ như một người 'mẹ' trên danh nghĩa. Mà bà ấy cũng có vẻ không quan tâm lắm đến chuyện tình cảm mẹ con đã trở nên lạnh nhạt từ bao giờ.

Ba tôi, một người bảo thủ, cổ hủ, ông luôn luôn áp đặt tôi đủ điều. Tôi biết, chung quy chỉ là muốn tốt cho tôi nhưng cái gì cũng chỉ có giới hạn của nó. Ông bắt tôi học trường tôi không thích và còn phải học ngành mình ghét cay ghét đắng: kinh tế chính trị; không chỉ dừng lại ở đấy, ông muốn tôi lấy một anh chàng thư sinh nhà giàu mà ông đã ưng từ trước, trong khi tôi với anh ta còn chưa có một cuộc đối thoại nào dài hơn 5 câu.

Đương nhiên là tôi không hề tán thành chút nào. Từ bé, tôi đã rất thích ca hát, vì vậy mà tôi học đàn guitar để mỗi ngày có thể hát trên tiếng đàn của mình. Nhưng vì ba tôi là người rất cứng nhắc nên tôi đã âm thầm kìm nén nó lại. Tôi lén lút dùng tiền tích kiệm của mình để đi mua một cây guitar cũ rẻ tiền, lén lút đi học guitar từ một người bạn và lén lút đàn hát ở một nơi không ai để ý: cầu thang ngoài trời của khu chung cư nơi tôi sống. Từ lúc bắt đầu mua guitar và học guitar đến nay đã được 8 năm, năm nay tôi 21 tuổi.

Sở thích đàn hát của tôi lớn dần.

Khi mới vào đại học, tôi lại mua thêm cây đàn nữa. Cây đàn cũ đã cất kỹ trong tủ, vì vậy cây đàn sau không có chỗ cất, đương nhiên là ba tôi đã hỏi tôi về cây đàn mới đó. Nhưng tôi cũng thật ngạc nhiên là ba không để tâm lắm. Ông nghĩ đây đơn giản chỉ là ham mê nhất thời của tôi vả lại tôi còn thi đỗ trường đại học và ngành mà ông muốn cho nên ông cũng không ngăn cấm. Được nước lấn tới, tôi lại mua thêm đàn.

Cứ mỗi lần ngồi đàn và hát, tôi cứ như có thêm sức mạnh để chịu đựng cái cuộc sống nhàm chán nhạt nhẽo và bị sắp đặt này.

Gia đình thì ngoài kết quả học tập của tôi, họ không quan tâm đến thứ gì.Tôi là con người sống rất nội tâm, và khi sống trong một gia đình lạnh nhạt thế này, tôi càng khép kín và lạnh nhạt hơn. Tôi lạnh nhạt với cả thế giới xung quanh, tôi không có bạn, nhưng tôi có thể làm bạn với đàn, thế là đủ rồi.

Nhưng đến khi ba tôi thông báo ngày kết hôn của tôi và anh chàng ba tôi đã sắp đặt kia, tôi lần đầu tiên cảm giác được cái hiện tượng gọi là "chết đứng". Tôi điếng người sau khi ba tôi thông báo với giọng điệu và vẻ mặt như 'ba đã sắp xếp lịch hẹn chữa răng cho con'. Thế nào mà cảm xúc của tôi, suy nghĩ của tôi đã trở nên không quan trọng với ba tôi từ bao giờ. Trong lúc chết lặng ấy, tôi đảo mắt sang nhìn mẹ tôi. Bà vẫn vậy, vẫn đứng trong bếp với vẻ mặt không liên quan, tiếp tục nấu cơm. Tôi tự hỏi, trên đời này đã có ai đứng về phía tôi? Bảo vệ định kiến của tôi, lắng nghe suy nghĩ của tôi? Hay cuộc đời này chỉ lạnh nhạt trôi qua trong sự sắp đặt chán ghét mệt mỏi này ?

[Xuyên không] Tôi...ở thú nhân tộc - Điềm Thiên VănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ