Hầu vương từ ngày được tên họ, Tổ Sư truyền học trò đem ra ngoài dạy nghi lễ, cách ăn ở, lối cử xử . Và giao việc quét trước dọn sau , tưới hoa nhổ cỏ, làm suốt gần bảy năm trời.
Một hôm trời trong gió mát, nắng dịu lướt qua cửa sổ, rọi vào điện ngọc long lanh, như thiên tào nhìn xem cuộc giảng kinh nơi tiên động . Tổ Sư ngồi trên , dưới điện học trò lẵng lặng nghe lời giảng dạy.
Ngộ Không nghe kinh thấm ý, cào tai , gải mắt, trợn mắt nhướng mày, khoa tay múa chân đến nổi nhảy dựng ra ngoài hàng mà không biết.
Tổ Sư ngạc nhiên kêu hỏi :
- Nhà người sao vô lễ vậy ? Mau vào hàng nghe giảng đạo .
Ngộ Không thưa :
- Ðệ tử nghe lời thầy giảng giải hay quá, khiến cho lòng thành thích ý, nhảy múa không hay.
Tổ Sư nói :
-- Ngươi biết được lời hay của kinh giảng, vậy người ở đây bao lâu rồi, có biết chăng ?
Ngộ Không thưa :
- Ðệ tử thưa biết mấy năm mấy tháng. Chỉ nhớ hái củi trên núi này, gặp đào chín ăn được bảy mùa.
Tổ Sư vừa cười vừa nói :
- Núi ấy, tên gọi Lang Ðào mỗi năm một mùa trái chín, mà ngươi ăn được bảy mùa, là bảy năm rồi đó. Nay ngươi đã có trí nhớ ta muốn truyền dạy, chẳng biết ngươi thích học môn nào ?
Ngộ Không thưa :
- Mang ơn thầy dạy bảo, đệ tử xin tùy sự lựa chọn của thầy.
Tổ Sư nói :
- Phép đạo có 360 cửa , ngươi có thích học phép chư thuật không ?
Ngộ Không thưa :
- Phép ấy ra sao ?
Tổ Sư nói :
- Phép này biết trước mọi việc lành dữ, phước đức .
Ngộ Không thưa :
- Vậy có sống lâu đời đời chăng ?
Tổ sư nói :
- Không thể sống lâu đựợc !
Ngộ Không lắc đầu không chịu học.
Tổ Sư hỏi :
- Vậy ngươi chịu học phép chư lưu chăng ?
Ngộ Không thưa :
- Phép ấy thế nào xin thầy cho biết ?
Tổ Sư nói :
- Phép chư lưu làm được thầy, được thuốc được vái và tụng kinh niệm Phật ...v.v
- Phép ấy có sống đời đời chăng ?
Tổ Sư nói :
- Học phép nầy muốn sống đời, có khác nào trồng cột, tô vách !
Ngộ không sầm nét mặt suy nghĩ giây lâu, rồi nói :
- Thưa thầy , đệ tử vốn người dốt nát không thấu nổi lời cao kỳ , mong thầy phân rõ .