Lần đầu tiên tôi có ý định tự sát là năm mười ba tuổi, khi cầm trong tay bài kiểm tra cuối kỳ Toán năm điểm rưỡi và thông báo rời lớp chọn.
Hết giờ học, tôi chạy về nhà, khoá cửa phòng thật chặt và bắt đầu khóc. Tôi cứ khóc như vậy, mặc kệ bố, mẹ và anh năm bảy lượt gõ cửa; hết doạ nạt, mắng mỏ rồi đến nịnh nọt, dụ dỗ. Chẳng nhớ tôi đã khóc bao lâu, chỉ biết là lâu, lâu lắm; cái gối thì ướt đẫm, và tôi chỉ chịu dậy, lọ mọ đi rửa mặt khi cả nhà đã ngủ.
Sau đó, tôi ngồi vào bàn học, bài kiểm tra choe choét đầy vết bút đỏ đặt trước mặt, bên cạnh là một con dao lam. Khi đấy, tất cả những gì tôi muốn là được rạch nát bài kiểm tra, nhưng khi cầm lưỡi dao lên, tôi lại kề nó vào cổ tay mình. Tôi-mười-ba-tuổi còn ngoan ngoãn, ngờ nghệch lắm, chỉ biết mỗi học. Tôi học nhiều lắm, tự bản thân thấy mình không bằng thiên hạ, thế là lại càng lao đầu vào học. Học như một con thiêu thân, chẳng biết mình học vì cái gì. Nhưng càng học, kết quả ở trường của tôi càng giảm. Ban đầu, tôi nghĩ mình không đủ chăm chỉ, nên tôi càng cố gắng, thức đến hai giờ sáng là chuyện thường. Cuối cùng, kẻ được kỳ vọng cao nhất lại có kết quả thấp nhất. Tôi muốn chết.
Nhưng rồi, tôi lại nghĩ, tự sát chẳng phải đau lắm sao? Vả lại, chết rồi, có chắc được đến nơi tốt hơn không, hay là mãi bị đày đoạ dưới địa ngục, vạn kiếp cũng chẳng thoát nổi?
Cuối cùng, tôi buông lưỡi dao, và tự hứa với bản thân chẳng bao giờ nghĩ đến cái chết nữa.
Cái sự nông cạn, ngờ nghệch của một đứa trẻ đã hại tôi, nhưng cũng cứu tôi.
Lần thứ hai tôi tìm cách chạm đến cái chết là năm cuối đại học. Đó là một đêm hè ngột ngạt, tình đầu rủ tôi ra công viên hóng gió, và nói lời chia tay. Đột ngột đến mức, tôi chưa kịp định thần lại thì cậu ấy đã bỏ đi. Ngày hôm đó, và cho đến mãi sau này, tôi chẳng thể nào hiểu nổi lý do gì mà cậu bỏ tôi.
Tôi quen cậu từ cuối cấp hai, từ cái hồi hai đứa còn là một lũ trẻ con ngờ nghệch. Hai đứa vốn chẳng có chút liên quan gì đến nhau, nhưng lên cấp ba lại học cùng trường, và nghiễm nhiên chơi thân với nhau.
Tôi thích cậu, thích cái nét trẻ con đáng yêu, thích cái nụ cười toe toét với lúm đồng tiền mờ mờ, thích cái đôi gò má phúng phính ửng hồng. Rồi từ thích, tôi chuyển qua yêu.
Lên đại học, chúng tôi không học cùng trường nên cũng ít gặp nhau. Chỉ có cuối tuần, khi không phải chạy trối chết với hàng trăm thứ deadline, hai đứa mới có một vài buổi hẹn hò con con. Đôi khi là ngồi cafe, cậu vu vơ kể chuyện trường lớp, tôi lơ mơ lắng nghe, hoặc cả hai ngồi trầm tư, thả hồn lãng đãng theo những bản nhạc rời rạc. Thỉnh thoảng, vào những ngày mưa, thư viện luôn là lựa chọn hàng đầu. Hai đứa lén lút đem vào cốc latte take-away, cùng chụm đầu vào nghiền ngẫm một cuốn tiểu thuyết - cậu thích Marc Levy, và tôi cũng vậy - thì thào đầy phấn khích khi đến những đoạn cao trào, và thỉnh thoảng bị đuổi ra khỏi thư viện khi cô thủ thư đi ngang qua trong khi hai đứa đang ôm cốc cafe. Lặp đi lặp lại mãi những việc như thế, nhưng chưa bao giờ tôi thấy buồn chán.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tự sát
RandomLần đầu tiên tôi có ý định tự sát là năm mười ba tuổi, khi cầm trong tay bài kiểm tra cuối kỳ Toán năm điểm rưỡi và thông báo rời lớp chọn.