Chap 2: Đau Thương

620 33 2
                                    

Tòa nhà Thiên Văn

Phía bàn làm việc,một nam nhân với bộ nghiêm túc xử lý công việc trên màn hình máy tính. Khuôn mặt toát ra một vẻ băng lãnh khiến người ta phải khiếp nể. Người đó không ai khác chính là Dịch Dương Thiên Tỷ, thành viên của nhóm nhạc hàng đầu cả nước TF Boys. Nhưng đó đã là chuyện của năm năm trước.

Đồng hồ điểm 5h30' Thiên Tỷ theo một thói quen với tay lấy chiếc áo vest, mặc vào, đi thẳng đến tầng hầm lấy xe cùng mọi người hòa vào sự tấp nập của giờ tan tầm. Mưa bắt đầu rơi. Từng giọt từng giọt đập tới tấp lên cửa kính. Thiên Tỷ ấn nút khởi động cần gạt, đánh tay lái vào con đường tắt về nhà. Giờ này anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà với người vợ bé nhỏ của mình. Phải, anh đã kết hôn, tính đến nay cũng đã gần hai năm. Người vợ hợp pháp của anh không ai khác chính là Lưu Chí Hoành. Chuyện hai người năm đó chỉ là do anh một phút nhất thời mà có nhưng đến giờ anh lại vô cùng cảm ơn sự hồ đồ của bản thân năm đó. Cuộc sống hiện tại quả thực rất tốt. Là mỗi buổi sáng luôn có một người vì anh mà dậy thật sớm để chuẩn bị một bữa, là mỗi trưa đều vui vẻ thưởng thức hộp cơm do chính tay người ấy nấy, là mỗi chiều tối khi về nhà luôn có người đang ngồi chờ anh về với một mâm cơm gia đình ấm cúng và là đêm đêm đều có một thân hình nhỏ bé manh manh để anh ôm lấy dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Những lúc buồn bã, chán trường, mệt mỏi hay khó khăn vẫn luôn có một người tên Lưu Chí Hoành ở bên cạnh anh. Vốn dĩ trước kia anh chỉ xem Tiểu Hoành như một người bạn, sau này càng ở bên nhau càng nhận ra tâm tư tình cảm mình đã đổi thay đi nhiều. Tuy vậy anh cũng không quan tâm, cuộc sống cứ mãi như thế này là tốt rồi.

Thiên Tỷ tra khóa vào ổ, mở cửa bước vào nhà. Khác với mọi ngày, đón chào anh không phải là nụ cười ấm áp, là giọng nói mang tâm trạng thực vui vẻ hay là bộ dạng loay hoay trong bếp của người kia, tất cả chỉ là căn nhà tối tăm không một bóng người. Thiên Tỷ mò tay đến công tắc bặt đèn. Gian phòng trong phút chốc trở nên sáng bừng. Thật lạ, bình thường dù cho có đi ra ngoài Chí Hoành luôn để lại giấy nhắn hoặc gọi điện. Nhanh chóng lấy ra điện thoại, Thiên Tỷ nhấn nút gọi dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia đáp lại là giọng thanh thanh : " Số máy quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau." Chắc mẩm ngốc tử này lại để điện thoại sập nguồn rồi, Thiên Tỷ quyết định đi tắm trong lúc chờ người kia về. Lúc lướt qua phòng ngủ, ánh mắt anh vô tình lờ mờ nhận thấy trên giường có đặt một vật. Linh tính như mách bảo một điều gì đó, Thiên Tỷ với tay bật đèn. Ánh sáng soi rõ vật nằm trên giường là một tập hồ sơ, một phong thư và một chiếc hộp nhỏ. Tiểu Hoành vốn là một ưa ngăn nắp sạch sẽ, không đời nào lại để tài liệu ở tại giường đươc. Không chần chừ lấy nửa giây, anh liền vội vàng mở bức thư đẹp đẽ được gập một cách tỉ mỉ kia. Đập vào mắt anh là dòng chữ quá quen thuộc của ai kia

Thiên Tỷ

Khi anh cầm lá thư này thì em đã lên máy bay để đi đến một nơi xa rồi. Thật ra em đã nghĩ đến rất nhiều cách thậm chi còn tập luyện rất nhiều , nhưng cuối cùng vẫn không đủ can đảm trực tiếp nói với anh lời chia tay.

Thiên Tỷ, mặc dù anh chưa bao giờ nói, nhưng ngay từ đầu em đã biết người trong lòng anh từ trước đến giờ vẫn luôn luôn là Hạ Mỹ Kỳ. Tuy vậy em vẫn tự nhủ chỉ cần ở bên anh, giúp anh quên đi đoạn tình cảm đau khổ mà anh dành cho cô ấy là được rồi. Nhưng chả biết từ bao giờ em dường như lại quên mất điều đó, tự cho mình tận hưởng những yêu thương, chăm sóc mà vốn chẳng phải của mình. Thiên Tỷ, Mỹ Kỳ đã về rồi và cũng là lúc em nhận ra đã đến lúc mình phải ra đi rồi. Đã đến lúc em lại trả lại những gì vốn có của nó.

[Shortfic] [Thiên Hoành] Thế ThânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ