Góc tường nơi hắn đang ngồi có một bóng đen phủ xuống, chờ hắn buông tay, một chút ướt át kia liền bốc hơi lên không khí, tựa như chưa bao giờ tồn tại.
Vu Duy Thiển hơi khép mắt lại, đường cong bên mặt nghiêng vẫn luôn luôn hoàn mỹ.
Khi trêu chọc thì tà khí, khi tức giận thì nóng nảy, còn khi quay phim thì biểu tình lại nghiêm khắc thâm trầm....Người nam nhân này làm việc chưa bao giờ để ý đến cảm giác của người khác, rốt cục có quá khứ như thế nào, dưới đủ loại vỏ bọc bên ngoài, Lê Khải Liệt đến tột cùng là người ra sao?
Có thể bước vào giới thượng lưu, giàu sang, mỹ nữ, thậm chí có được quyền thế cũng dễ như trở bàn tay, lại có thể đem tình cảm và sự nghiệp để làm công cụ, người có tâm tư và khả năng chịu đựng như vậy cũng sẽ khiến kẻ khác phải bội phục, đồng thời trong lòng cũng sẽ dâng lên cảm giác rùng mình.
Nếu xem thù hận là mục tiêu của cuộc sống, bất cứ vui sướng nào cũng sẽ mất đi ý nghĩa vốn có của nó. Bề ngoài của Lê Khải Liệt có vẻ rất xa hoa danh giá, rốt cục u ám như thế nào, hắn lại dùng tâm tình gì để che giấu hết thảy điều này, nói lời tình yêu như một trò chơi?
Nghĩ đến một chút ẩm ướt trong lòng bàn tay mới vừa rồi, Vu Duy Thiển chỉ lắc đầu, hắn tự nhận mình không phải là người máu lạnh, nhưng sẽ không để tình cảm tiến triển đến mức này, trong lòng hỗn loạn hai loại cảm xúc tương phản, cảm giác này ở một mức độ nào đó lại khiến cho hắn rất căm tức.
Nâng mặt của Lê Khải Liệt lên, nhìn trong vài giây, Vu Duy Thiển lại kéo người nọ đứng dậy, người bị hôn mê không hề hay biết có kẻ đang kéo hắn vào gian phòng kế bên rồi ném lên giường.
Vu Duy Thiển đứng bên giường, dấu vết trong lòng bàn tay đã biến mất không còn tung tích, từ phẫn nộ khôi phục lại bình tĩnh, nhưng tâm tư còn lưu lại một chút tức giận vẫn chưa thể tán đi. Lê Khải Liệt làm ra chuyện như vậy mà hắn lại có loại cảm xúc buồn cười như thế vì người này....
Nhặt lấy một nhúm tóc dính máu, Vu Duy Thiển cúi mắt xuống, "Đừng tưởng rằng chuyện này cứ như vậy mà kết thúc." Hắn thì thầm rồi buông tay ra, khi định xoay người đi thì lại bị giữ chặt.
"Duy...." Giọng nói khàn đến mức hoàn toàn không thể nghe ra sự hoa lệ vốn có của nó, người nam nhân trên giường tỉnh lại, ánh mắt vẫn mạnh mẽ như trước kia, nhưng còn có một chút hốt hoảng, "Ngươi vẫn ở đây, ta đang nằm mơ hay sao?"
Không hề ngượng ngùng mà biểu lộ ra niềm vui sướng của mình, Lê Khải Liệt hoàn toàn không thèm che giấu thái độ của mình, khiến cho tâm tình vừa mới được bình ổn của Vu Duy Thiển lại nhất thời trở nên trỗi dậy, ánh mắt của hắn càng đậm đặc hơn, lửa giận trong lòng lại bị thiêu đốt càng lúc càng mãnh liệt, "Ngươi thật sự có khả năng chịu đựng, bị như vậy mà còn có thể tỉnh lại?"
Giọng nói lạnh như băng, ngữ khí đùa cợt, nghe thấy giọng nói của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt hoàn toàn thanh tỉnh, đau đớn trên người cũng không làm cho hắn cảm thấy suy sụp, hắn lại dùng hình dáng thê thảm của mình để cầm chặt tay của Vu Duy Thiển, không chịu buông ra, "Duy....Đừng rời xa ta..."
BẠN ĐANG ĐỌC
Vu Sắc Mỹ Túy
Non-FictionTên: Vu Sắc Mỹ Túy Tác giả: Hỏa Ly Chuyển ngữ: Fynnz với sự giúp đỡ của QT fynnz.wordpress.com Thể loại: hiện đại đô thị, cường cường, 1×1, nữ vương thụ, vô sỉ đê tiện hạ lưu trung khuyển công (nghĩa đen cả nghĩa bóng), ngọt ngào, lời nguyền, ma huy...