Quyển 1
Chương I
Nến lờ mờ soi những khuôn mặt rịt mồ hôi. Gian phòng thoạt nhìn thì thật rộng nhưng bị những bức trướng che rũ và khói trầm xông ra từ cái lư đặt giữa phòng làm cho ngột ngạt đến khó thở. Giữa phòng kê một cái giường lớn, cạnh bên là cái tràng kỷ thấp, khuất trong lớp trướng làm người bên ngoài chỉ có thể lờ mờ nhận ra hình dạng một thiếu phụ đang tựa người vào chồng gối.
_Thái tử hiện thời ra sao ?
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn đầy quyền uy bất chợt phát ra từ sau bức trướng làm Đại sử cảm thấy sợ hãi đến mức quỳ sụp xuống mà run rẩy. Đám thuộc hạ phía sau ông cũng không khá hơn gì, bọn chúng sợ đến mức tiếng cầu xin chực gào ra lại nghẹn ứ trong cổ họng.
_Có chuyện chi thì cứ trình cho bản cung rõ, ông nào có tội chi mà phải hoảng hốt như vậy ?
Lời nói như có một sức mạnh kỳ diệu nào đó kéo Đại sử ngẩng thẳng đầu lên, cất giọng run run.
_Khải Đức Bà. Thái tử xưa nay thể trạng vốn yếu ớt, mấy ngày qua lại thiên địa bất thường khiến tâm thần bất an, cộng thêm hàn tà xâm nhập nên phổi ứ, khó thở, hàn khí chế dương. Vì vậy cho nên...Thứ tội cho chúng thần vô dụng.
Lời vừa ra hết thì dũng khí cũng theo đó mà tiêu tan. Đại sử chỉ biết cuối đầu chờ đợi cơn thịnh nộ của bề trên đổ xuống. Thời gian như kéo dài đến vô tận. Gian phòng vẫn lặng im như vậy, không hề có một trận mắng chửi hay trừng phạt nào, chỉ có tiếng thở dài nỉ non khẽ khàng phát ra.
****
Hoàng gia tự cổ bất khứ chân tình. Ngọc Hân bơi lặn từ nhỏ trong cái bể khổ hoàng tộc nên chuyện này đã là dĩ nhiên với bà, thế nhưng, bà vẫn phải thở dài. Bà biết, biết hết. Bà biết rõ hoàng tử Thịnh chỉ là vật tế cho Lễ bộ Thị lang Bùi Đắc Tuyên trong cuộc đấu một mất một còn với các tướng**. Và thằng bé nằm đây chẳng phải do phong hàn hay bệnh tật chi chi cả. Nghĩ thế nào thì chuyện cũng vô lý vô cùng. Một đứa nhỏ vốn sinh ở làng quê, lớn lên ngày ngày ra đồng chăn trâu, da đen nhẻm khỏe mạnh, nụ cười lại lanh lợi, đầy vẻ hoạt bát, làm Ngọc Hân mới gặp đã mến, nào phải đám công tử vốn quen lầu son gác tía, trướng rủ màn che, sao lại có chỉ trong mấy năm mà đã trở nên yếu ớt, bạc nhược, nắng mưa không chịu được. Tất cả chỉ có một câu trả lời. Nó nằm đây là do bị chính bác ruột của nó hạ độc thủ nhằm đổ vấy cho phe các tướng và nhất là triệt hạ bà, đối thủ duy nhất tranh giành sự sủng ái với em gái hắn, mẹ ruột Thái Tử, Chính Cung Bùi Thị Nhạn. Trên cả vậy, chuyện này còn là cú đánh cuối cùng ép Chính Cung nhận con trai hắn là Đắc Bình làm con nuôi, rồi từ đó dùng thủ đoạn mà đưa con rối ấy lên ngôi để hắn mặc sức mà điều khiển. Bà biết hết nhưng không làm sao ngăn cản được cái sự thật nghiệt ngã ấy nó sờ sờ ngay trước mắt. Ngoài trời, mưa rả rít rơi như khóc giùm cho người đã cạn khô nước mắt. Đất Phú Xuân đón tiếp bà, đứa con Đông Đô, bằng những cơn mưa dai dẳng. Ngồi nhìn miên man ra cửa sổ, Ngọc Hân không nhận ra rằng Nguyễn Huệ đã đứng trước cửa, lặng lẽ ngắm vợ tự lúc nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đại Việt duy tân ký ( 大越維新記)
General FictionTrong lịc sử có rất nhiều chữ "nếu". Có cái lớn, có cái nhỏ. Có cái thay đổi vận mệnh của cả một dân tộc. Và thiên dã sử này sẽ viết về một cái "nếu" chuyển hướng con thuyền Việt Nam sang hướng mới. Còn tốt hay xấu đi và chuyển hướng cách nào thì xi...