Chương 2

18 3 0
                                    

Ba trăm năm sau, bỗng dưng trùng phùng

Căn nhà tranh mà tứ ca dựng cho ta lừng lững bên Bích Dao Trì. Khi đến tá túc ở phủ của Chiết Nhan, ta vẫn luôn ở đó một mình.

Khi rời khỏi rừng đào vào năm đó, căn nhà tranh này đã rất cũ kỹ, đến nay, trải qua mưa gió mấy trăm năm, nó vẫn có thể lừng lững ở đó, khiến ta vô cùng khâm phục.

Lấy ra viên dạ minh châu chiếu xung quanh, nhờ có Chiết Nhan để tâm, chăn đệm giường chiếu trong căn nhà đều đầy đủ cả, vì thế ta rất hài lòng.

Chiếc cuốc bằng đá dựng bên cạnh cửa chính là chiếc cuốc mà ta dùng để đào hố trồng cây đào năm nào. Giờ dùng nó vào việc đào hai bình Đào Hoa Túy lên, thật là vừa hay.

Đêm nay trăng trên Cửu Trùng Thiên sáng và tròn hiếm thấy, cây tế tân mà Chiết Nhan nói cực kỳ dễ tìm.

Ta làm điệu bộ vung chiếc cuốc đá lên bổ xuống chỗ đất thịt dưới gốc cây tế tân, thật may mắn, vừa nhìn đã thấy bình rượu bằng ngọc Đông Lĩnh nằm dưới lớp đất mềm, sắc xanh lóng lánh hắt lên mấy chiếc lá tế tân. Ta vui mừng vội vàng moi nó lên, vừa ôm lấy vừa vọt lên nóc nhà. Căn nhà run lên hai cái, cuối cùng vẫn đứng vững không bị sập.

Trên nóc nhà, gió đêm thổi lành lạnh, ta húng hắng mấy tiếng, mò mẫm mở miệng bình đã bị niêm phong kín. Trong giây lát, rừng đào mười dặm đẫm mùi thơm của rượu. Ta nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lại càng bội phục tuyệt kỹ nấu rượu của Chiết Nhan hơn nữa.

Bình sinh ta ít làm những chuyện phong lưu, uống rượu cũng là một trong số đó. Uống rượu cũng cần phải đầy đủ thiên thời, địa lợi và nhân hòa. Đêm nay sông dài trăng tròn, ấy chính là thiên thời; mười dặm rừng đào ở Đông Hải, ấy chính là địa lợi; trên mái nhà tranh ngoài ta ra, còn có mấy chú quạ đậu lại, miễn cưỡng cũng có thể gọi là nhân hòa. Ta cầm bình rượu, nhấm nháp mấy ngụm, sau khi chẹp chẹp mấy tiếng, lại cảm giác, mùi vị Đào Hoa Túy trong bình đây có chút gì không giống với hương vị ta từng được nếm. Nhưng lại nghĩ có lẽ vì quá lâu không được uống rượu của Chiết Nhan nấu, mơ hồ lẫn lộn mùi vị, nên cũng mặc kệ. Nhấp từng ngụm lại từng ngụm, tuy không có đồ nhắm nhưng trước cảnh trăng lạnh hồ biếc, cũng không đến nỗi nào.

Chẳng mấy chốc đã uống hết nửa bình. Gió thổi mơn man, hơi rượu ngà ngà lan tỏa, ta đã hơi mơ màng.

Màn đêm đen thẳm trước mắt tựa như một chiếc màn chụp lên, cơ thể bỗng bùng lên một ngọn lửa, thiêu đốt đến mức máu cũng sôi lên ùng ục. Ta lắc lắc đầu, run run tay xé toang vạt áo, toàn thân vã mồ hôi, như muốn bốc hơi, tựa như có ngàn vạn con giòi bọ bò trong xương tủy. Thần trí trở nên mê loạn, chẳng còn nổi một chút minh mẫn, chỉ là mang máng cảm thấy nó không giống với cơn say rượu thông thường. Cơn nóng này ép ta đến mức không còn đường lui, hoàn toàn không biết phải dùng bấm quyết (1) gì để nén nó xuống, hoặc là bất cứ thần chú nào cũng không thể nén nó xuống nổi.

Ta loạng choạng đứng dậy muốn buông mình nhảy xuống Bích Dao Trì cho mát, nhưng lại lảo đảo nhún một cái, từ mái nhà ngã thẳng xuống dưới đất.

Nhưng lạ một cái là cơ thể lại không có cảm giác đau đớn khi tiếp đất, chỉ cảm thấy trong nháy mắt ta đã bị một thứ man mát ôm lấy, ngã xuống nhưng lại mát đi rất nhiều.

Tam sinh tam thế Thập lý đào hoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ