Mùa thu ở café T.
"Quán café vỉa hè yêu quý của nàng đây rồi. Vẫn gốc cây bàng với cái bệ xi măng ố vàng vết đáy cốc, vẫn đám khách lố nhố ngồi đọc báo trên những chiếc ghế nhựa xanh đỏ và những đốm nắng rung rinh trên mái hiên nhà cổ."
(Trích phần mở đầu - Phải lấy người như anh)
Trong hàng tá những quán café de Hanoi cũ cũ xấu xấu hẹp hẹp rẻ rẻ, quán này có duyên với em nhất. Trong một dòng nhật ký hay một dòng suy nghĩ trở đi trở lại nào đó, em gọi T. là quán bạn bè. Gọi như vậy là chính xác lắm, vì chẳng mấy khi em phải (được) ngồi một mình ở đó. Luôn luôn có những người hoặc vui tính hoặc thảo mai hoặc cả hai từ đâu hiện ra và lôi em vào những câu chuyện liên tu bất tận. Chính họ là sợi dây giữ cho cái duyên của em với T. không nhạt nhòa ngắn ngủi như Đ.
Nếu như Đ. chỉ mới xuất hiện trong đôi truyện ngắn dở dang và một cái tùy bút viết cách đây 5 năm, thì T. đã trở đi trở lại trong cả ba cuốn tiểu thuyết non tay cả hoàn thành lẫn dang dở đều trong năm 2005 vừa qua. Nó như một không gian không thể thiếu cho các nhân vật của em, dù sắp lấy chồng giàu hay mới bỏ việc, cô (và cả anh) ta cũng có thể đến và tìm lấy một khoảng bình yên cho bản thân. Cũng như em đã từng trải qua những ngày mắt cười trong mắt của tình yêu đầu tiên ở T., rồi khi chia tay lại tìm thấy ở T. một vạt-nắng-riêng trong khoảng triền miên "tay em lạnh, môi em lạnh".
Đoạn trích phía trên kia không phải tất cả những hình ảnh em nhớ về T. nhưng lại là những hình ảnh đặc trưng nhất. Ấy là T. của mùa thu... Tất nhiên ở T. có cả bốn mùa, nhưng nếu để chọn một mùa để đến với T., hay nói theo lời các bạn bè em là "ra T." thì em sẽ chọn mùa thu vì cái chỗ ngồi dưới hàng hiên đó hợp với những tia nắng mật ong và làn gió heo may dịu dàng hơn hết thảy.
Tưởng tượng, một buổi sáng Chủ nhật vô lo, dựng xe, cầm một tờ báo còn nóng hổi cả giấy lẫn tin tức, ngồi xuống, ghếch hờ chân vào thân cái ghế nhựa, vừa đọc cầm chừng vừa nhấm tách cà phê nóng được em bán hàng ưu tiên thêm hẳn nửa thìa bơ, bỗng đâu một chiếc lá bàng, vàng tươi hoặc đỏ ối, buông mình rơi để lại trên tàng cây một lỗ hổng, từ đó nắng vội vã rót xuống tóc xuống vai... đến phải sửa cái câu thơ của bản thân thành ra là: "người tình ơi anh đã thấy mùa thu chưa?".
Anh đã thấy mùa thu rồi em ạ, ở T.