Nguồn: Đạm Tình Cư
Editor: Hàn Phong Tuyết
Chương 1
Gió đêm thoáng lạnh, sóng nước Thủy Nguyệt đầm xao động, phản chiếu ánh trăng sáng vằng vặc.
Dọc theo bờ đầm trồng những cây bạch lộ được trồng so le hướng lên trời, đi bộ suốt mười dặm trong rừng cây này cũng chỉ cảm thấy một vẻ hoang vu lạnh lẽo.
Cảnh trí này, thoạt nhìn tựa hồ so với mấy đêm gần đây cũng không có gì khác biệt.
Ở Phạm Âm cốc này, bốn mùa đều có tuyết rơi, Thủy Nguyệt đầm lại nằm ngay bên cạnh vương thành, theo lý cũng phải được bao trùm bởi một màn tuyết dày đặc, nhưng vào lúc này, ở nơi đây không hề có dấu hiệu của bất kỳ bông tuyết nào.
Bởi vì, không gian này tuy thật nhưng lại là mộng cảnh. Là A Lan Nhược chi mộng.
Rơi vào A Lan Nhược chi mộng này, mặc dù Phạm Âm cốc vẫn giống hệt với trước kia, nhưng Phạm Âm cốc thực sự cùng tứ hải bát hoang nối liền, vô cùng rộng lớn, đâu có giống như nơi đây, chỉ vẹn vẹn có một góc lồng giam.
Đông Hoa và Phượng Cửu rơi vào trong lồng giam này đến nay đã được hơn ba tháng.
Rơi vào A Lan Nhược chi mộng, Phượng Cửu dùng hết chút tiên lực còn sót lại bên mình để hộ thân, bởi một khi ba vạn năm tu hành mất hết, thân thể suy yếu, so với người phàm trần cũng không hơn là bao.
Trời mưa cả đêm, căn phòng dột rất nhanh đã ẩm ướt. Không ngờ trong A Lan Nhược chi mộng lại có nhiều ác niệm như vậy. Ác niệm sinh ra rất nhiều tiểu yêu chuyên đi hút sinh khí người. Phượng Cửu từ trên trời rơi xuống lúc ấy hệt như một món mồi ngon béo bở, giúp lũ tiểu yêu bụng đói được một bữa no nê. Cho đến khi Đông Hoa vượt qua được pháp trận mãng xà đi tới bên cạnh nàng, khuôn mặt trắng như tuyết của nàng đã nhợt nhạt đến đèn cạn dầu khô.
Nhìn Phượng Cửu như vậy, tâm trí của Đông Hoa bỗng nhiên trống rỗng.
Chàng biết nàng là người hay gây náo loạn, nhưng không ngờ lại náo loạn tới mức này. Sở dĩ chàng đem lồng Thiên Cương bao bọc xung quanh nàng bởi chàng nghĩ, vô luận nàng có gây ra tai họa gì, tính mạng của nàng dường như không cần lo lắng. Chuyện này, đúng là chàng suy nghĩ còn chưa chu toàn.
Chàng biết được quả bần bà là vật quan trọng với nàng, nhưng theo sách Trọng Lâm cho chàng xem nói nàng có sở thích ăn uống, việc nàng cố chấp muốn lấy bằng được quả bần bà cũng không có gì khó hiểu. Bên trong sách còn viết, khi nàng còn nhỏ, có một năm Thanh Khâu mưa gió không thuận hòa, khiến sơn trà năm đó mất mùa. Nhưng phía sau nhà nàng lại có một cây sơn trà ra không ít quả, vỏ mỏng thịt lại dày, vô cùng tươi ngon, gần đó có một con sói nhỏ tham ăn, hái trộm được mấy quả, bị nàng không ngừng truy sát suốt ba năm liền.
Bởi vì vết xe đổ ngày ấy, nên khi chàng hỏi nàng cần dùng quả bần bà làm gì, nàng đáp vì muốn nếm thử, chàng liền tin ngay. Đã vậy, nàng lại còn nói muốn cùng Yến Trì Ngộ nếm thử quả tiên, mà chàng lại phát hiện ra bản thân mình càng ngày càng không thích hai người đó ở cạnh nhau, đương nhiên chàng cảm thấy rất không vui. Tôi hôm ấy, Cơ Hoành lại tới gặp chàng khẩn cầu xin chàng quả bần bà đó, bởi chỉ có loại quả này mới giúp nàng giải được thu thủy độc trên người mình. Nghĩ bản thân mình có thể giúp được nàng việc này, chàng không hề suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.