Chương 1: Xuyên không

28.2K 714 37
                                    

Mặt trời chiều ngã về tây, cây anh đào hồng nhạt bị gió thổi lại rơi trên mặt đất, dưới tàng cây anh đào một thân ảnh thon dài đứng thẳng, ánh mặt trời chiếu vào thân ảnh kia, chiếu ra hào quang màu vàng, thân ảnh bi thương bị không khí hào quang hòa tan chút, lại là run nhè nhẹ, như là chịu đựng thống khổ.

Tay Phong Thần ôm ngực, cảm giác ngực truyền đến đau đớn, toàn thân như bị cắn đau, cảm giác sắp hít thở không thông .

Sắc mặt Phong Thần tái nhợt, mặt lại không chút thay đổi, làm cho người ta cảm thấy người đang thống khổ kia không phải nàng. Phong Thần cắn chặt môi, huyết màu đen lại theo khóe
miệng không tự giác mà chảy ra nói:"Rốt cục... Giải thoát rồi...." Phong Thần dựa vào gốc cây ngồi, mồm to thở phì phò, trái tim bệnh cái gì, thật sự rất thống khổ.

Coi như qua thật lâu, lại coi như một lát sau, ta chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, nghĩ có phải hay không đã đến địa phủ, đột nhiên
cảm thấy ngực một trận đau đớn. Đau làm ta "ngao" một tiếng kêu lên, ta không phải đã chết sao! Ta như thế nào còn có thể đau đây?

Đang lúc ta buồn bực, ta nghe được thanh âm của người bên cạnh làm ta kinh động, người nọ nghe được thanh âm của ta, quát to một tiếng chạy đi ra ngoài, vừa chạy vừa kêu

"Thiếu gia tỉnh! Thiếu gia tỉnh!" Ta còn đang nghi hoặc vừa rồi người nọ nói thiếu gia là ai, một trận tiếng bước chân liền truyền đến, ta cố gắng đem ánh mắt mở ra một chút, ánh sáng mãnh liệt làm ánh mắt sinh đau, híp mắt, ta đợi khi thích ứng được ánh sáng, liền mở to mắt đánh giá bốn phía.

Phòng lớn gần như bằng cả sân bóng rổ, cột giường chạm trổ, bốn phía đều là trang trí tinh xảo, lại đều được làm bằng gỗ, hơn nữa mấy thứ này trong TV đều là đồ dùng cổ đại. Không đợi ta tiếp tục đánh giá, ngoài cửa liền truyền ra một tiếng "Công chúa giá lâm!"

Theo sau cửa bị người đẩy ra đi vào mười mấy người. Một nữ tử đi trước thân mặc cung trang màu vàng nhạt đã đi tới, phía sau đi theo vài lão nhân, cùng vài nữ tử mặc trang phục màu lam.

Nữ tữ mặc trang phục màu vàng nhạt đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn người trên giường đang dùng loại ánh mắt mê mang cùng nghi hoặc nhìn nàng, hỏi:"Tỉnh?" Thanh âm trầm ổn mềm nhẹ, làm cho người ta không tự giác đã muốn chìm đắm trong thanh âm của nữ tử kia.

Ta nhìn vị nữ tử trước mặt này, trong lòng một trận kinh diễm, mi như trăng rằm, mắt như hồ sâu không thấy đáy, lại làm cho người ta cảm thấy phi thường thường trong suốt, cái mũi cao thẳng, môi đỏ tươi như hoa anh đào, hết thảy đều là hoàn mỹ. Khuynh quốc khuynh thành, ta chỉ có thể sử dụng bốn chữ này để hình dung nữ tử này.

Mà nghe được câu hỏi của nàng kia, ta lúc này mới nhìn về phía những người mặc trang phục này, thế nhưng tất cả đều là cổ trang! Nghĩ đến chính mình không chết, còn xuyên qua !

Khóe miệng run rẩy ta nhìn nữ tử kia hỏi:"Ta là ai? Nơi này là triều đại gì?" Trong lòng cầu nguyện hy vọng là triều đại nàng quen thuộc, nhưng là lời nữ tử kia nói ra lại làm cho hy vọng của ta trở nên xa vời...... Nghĩ đến đây mặt ta xám như tro tàn.

[BHTT] [EDIT] Trăm lượng bạc ta liền lấy thân báo đápNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ