Quyển thượng - Chương 1

2.9K 64 3
                                    

Màn đêm lại dần dần buông xuống.

Đèn đường bắt đầu sáng lên, thành phố từ từ trở nên yêu diễm mỹ lệ, ánh sáng vàng cuối chân trời, vẫn có chút hào quang mơ hồ nhàn nhạt, như ẩn như hiện, tựa như một dải lụa mỏng.

Lụa mỏng bao trùm lên người tôi.

Lặng lẽ đi tới một góc phố ngập tràn bóng tối, dải lụa mỏng kia, vẫn bao trùm lấy tôi.

Tôi biết nó sẽ không biến mất.

Nó sẽ không khiến cho người ta phải đau, nhưng cũng sẽ không khiến cho người ta ấm áp, nó không có thực thể, chỉ là một loại mông lung tựa như có thể không cần để ý đến sự tồn tại của nó. Nhưng lại không cách nào thực sự không để ý.

Trốn không thoát.

Trên đời luôn luôn có một thứ gì đó, mà người ta vĩnh viễn không thể trốn thoát.

Tôi mở cửa phòng, ném chìa khóa lên giường.

Căn phòng xép giản đơn nhỏ hẹp như một tổ chim bồ câu, ngoại trừ vẻn vẹn chiếc giường chỉ đủ cho một người nằm, ngay cả muốn nhét thêm vào một cái ghế cũng không dễ dàng.

Nhưng tôi thì cần gì một cái ghế chứ? Nơi này chật chội đến nỗi không thể chứa thêm người khác, nguyên bản chính là chỉ thuộc về tôi.

Cởi giày, nằm lên giường ôm lấy đầu gối, co người lại, tôi biết, tôi sẽ lại bắt đầu lặng lẽ rơi lệ.

Anh hai nói đàn ông rơi lệ là một sự sỉ nhục, tôi đã từng, rất đồng ý như vậy.

Nếu như, tôi có thể giống anh hai, lớn lên cao lớn như vậy, có bờ vai rộng như vậy, được nhiều ánh mắt tán thưởng ngưỡng mộ đuổi theo như vậy, được nhiều cô gái tươi cười vây quanh, có lẽ, tôi sẽ vĩnh viễn đều cảm thấy rơi lệ, bất quá chỉ là một sự sỉ nhục.

Anh hai nói đàn ông đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, tôi thực sự đã từng rất đồng ý điều ấy.

Vậy nên anh ấy thực sự đã đổ máu, nghe nói trước khi chết, máu chảy khắp nơi.

Đám đàn em đưa anh vào bệnh viện, hai tay cũng nhuộm đầy máu, y tá đặt anh lên giường bệnh, trên giường cũng đều là máu.

Tôi nghĩ cho dù vào thời điểm ấy, anh hai cũng không chảy một giọt nước mắt. Vậy nhất định là phi thường dũng cảm, oanh liệt đến mức khiến cho tất cả chú bác và đám đàn em phải cảm động, bọn họ đã không đi theo nhầm người.

Câu nói cuối cùng giữa anh hai và tôi, rất đơn giản.

Anh ấy nói, "Anh thực sự không hiểu."

Lúc đó tôi chưa biết anh sẽ một đi không trở về, chỉ nghe mà không nói lời nào.

Kỳ thực cho dù tôi hiểu, có lẽ cũng sẽ không nói được lời nào.

Sao anh lại hiểu được?

Anh hai, anh không ở trong cuộc, sao có thể hiểu được?

Làm sao hiểu được, em, và An Nhiên.

Cũng không phải là em không muốn nói, chỉ là em không nói được.

Tịnh Phi Dương QuangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ